Con trai hí hửng tôi khuyên bán nhà sang Mỹ, tôi đồng tình nghe theo, mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ ngày lên đường. Nhưng ngay trước ngày bay, con gái hàng xóm lén nhét vào tay tôi một mảnh giấy… chỉ sau vài giây đọc xong, tôi lập tức hủy chuyến đi.
Ngày hôm đó, nắng cuối thu len qua khe cửa, chiếu lên những tấm sàn gỗ cũ kỹ trong ngôi nhà mà tôi đã gắn bó suốt mấy chục năm. Con trai tôi, Hoàng, vừa tốt nghiệp đại học xong đã tha thiết khuyên tôi và vợ bán nhà để sang Mỹ định cư.
Khám phá thêm
Bảo hiểm trẻ em
Khóa học kỹ năng
Dịch vụ thuê luật sư
Hợp đồng ủy quyền
giấy
Khóa học kỹ năng sống
Dịch vụ làm đẹp
Khóa học tiếng Anh cho người lớn
Dịch vụ tư vấn tài chính
Dịch vụ tư vấn thuế quốc tế
“Bố mẹ già rồi, ở lại đây cũng chẳng còn tương lai gì. Sang đó, con sẽ lo mọi thứ,” Hoàng nói, giọng dồn dập như thể sợ tôi từ chối.
Tôi nhìn quanh căn nhà, từng bức tường, từng kẽ nứt nhỏ… nơi đây chứa biết bao kỷ niệm. Tôi biết, quyết định này không chỉ là một chuyến đi, mà là rời bỏ tất cả. Nhưng nhìn con trai hăng say, tôi chỉ mỉm cười gật đầu.
Chuẩn bị mọi thứ xong, chỉ còn vài ngày nữa là ngày bay. Mọi giấy tờ, hành lý, visa – tất cả đều đã sẵn sàng. Tôi thở dài, nghĩ rằng cuối cùng cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Khám phá thêm
Tư vấn tâm lý gia đình
Dịch vụ hủy
Sản phẩm giáo dục
Dịch vụ di trú
Dịch vụ phiên dịch
Dịch vụ tư vấn di trú Mỹ
Thời trang nữ
Chuẩn bị hồ sơ
Sách hướng dẫn
Dịch vụ tư vấn tài chính
Chiều hôm ấy, khi tôi đang kiểm tra lại các thùng đồ trong phòng khách, bỗng nghe tiếng gọi rón rén từ sân:
“Chú ơi… chú…”

Tôi bước ra hiên thì thấy con bé Mai — con gái nhà hàng xóm, mới 14 tuổi, nhỏ thó, tay cứ giấu giấu thứ gì sau lưng. Vừa thấy tôi, nó hốt hoảng liếc về phía cổng như sợ ai theo dõi.
Sách hướng dẫn
Nó dúi vào tay tôi một mảnh giấy gấp tư, thì thầm run rẩy:
—Chú… cháu… cháu tình cờ nghe được anh Hoàng nói chuyện với người ta. Cháu không biết có đúng không… nhưng chú đọc đi, đừng nói ai biết cháu đưa.
Nói xong, nó chạy biến như thể đang mang tội.
Tôi cau mày, mở tờ giấy ra.
Chỉ chưa đến ba dòng.
Chữ viết tay vội vàng nhưng quá rõ ràng:
“Bên đó tao chỉ cần chữ ký của ông già để bán nốt hai căn đất còn lại. Qua Mỹ rồi, ổng đâu biết gì. Lo gì. Mày làm hồ sơ đi, chia tiền xong tao gửi lại.”
Ký tên: Hoàng.
Mắt tôi nhòe đi. Tim như vừa bị ai bóp nghẹt.
Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ ở hiên, bàn tay già nua run lên bần bật. Từng chữ đâm vào mắt tôi như kim nhọn.
Quần áo trẻ em
Té ra… con trai không muốn đưa tôi sang Mỹ để chăm sóc.
Nó muốn tôi rời khỏi đất này… để thuận tiện bán nốt tài sản ông bà để lại.
Để tôi ở một đất nước xa lạ, già nua, bất lực… không biết gì, không quen ai.
Chỉ là một tờ giấy ký cái roẹt.
Tôi nhắm mắt lại, lòng trống rỗng đến lạ.
Tối đó, nó hớn hở bước vào bếp:
—Bố chuẩn bị xong hết rồi chứ? Vé ngày mai là bay nhé!
Tôi mỉm cười. Một nụ cười mà có lẽ cả đời nó chưa từng thấy trên mặt tôi — bình thản đến lạnh.
—Ừ, bố chuẩn bị xong rồi.
—Thế thì tốt quá! —Nó reo lên, không giấu được sự háo hức.
Tôi gật đầu.
—Và bố cũng chuẩn bị xong việc… hủy chuyến đi.
Thời trang nữ
Gương mặt nó đông cứng, như thể ai vừa giội cả xô nước lạnh lên đầu:
—Bố nói… gì cơ?
Tôi đặt tờ giấy lên bàn. Ánh đèn neon chiếu lên mặt bàn, khiến những dòng chữ phản bội hiện rõ từng nét.
Hoàng tái mét. Miệng lắp bắp.
Tôi nói chậm rãi, từng chữ như dao:
—Bố tưởng con đưa bố sang đó vì thương bố. Hóa ra… chỉ vì mảnh đất ông bà để lại. Bố già rồi, có thể không bằng ai… nhưng không ngu.
Hoàng quỵ xuống ghế, hai vai run lên.
Tôi đứng dậy, dọn chiếc vali đã khóa kéo ngay ngắn, rồi nhẹ nhàng mở ra, lấy từng bộ quần áo đặt trở lại tủ.
—Bố không đi đâu cả. Đây là nhà của bố. Của mẹ con. Của tổ tiên mình.
—Con muốn bán? Tự con đi mà tìm đường. Bố không ký một tờ nào nữa.
Hoàng lao tới:
—Bố! Bố hiểu lầm con rồi! Con không—
Tôi khoát tay, ngăn lại.
Sách hướng dẫn
—Không cần giải thích. Ngày mai bố lên phường làm giấy từ chối ủy quyền. Con nên nghĩ xem… ra đời bằng đôi chân mình như thế nào.
Tôi quay vào phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, tiếng chốt khóa “cạch” vang lên.
Tôi biết… từ khoảnh khắc đó, tôi mất một đứa con.
Nhưng tôi giữ được phẩm giá của một người cha.
Và giữ lại được nơi duy nhất trên đời này còn gọi là nhà.