Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Không quá trẻ, cũng chẳng già, đủ để hiểu hôn nhân không phải cái áo cưới màu trắng, mà là một cuộc đánh cược dài hơi. Đám cưới của chúng tôi rình rang cả xóm. Mẹ tôi khóc từ lúc rước dâu cho đến tận cổng. Còn mẹ chồng thì cười rạng rỡ, nói đi nói lại với hàng xóm rằng tôi là “đứa con dâu chuẩn chỉ và biết điều”.
Nhưng hóa ra, cái ngày tôi bước chân vào nhà chồng, cũng là ngày tôi bắt đầu nhìn rõ bộ mặt thật của một người đàn ông: chồng tôi – Huy.
1. Đêm tân hôn bị phản bội
Sau tiệc cưới, tôi thay váy, xõa tóc, trang điểm nhẹ rồi ngồi trên giường chờ anh. Hơi mệt nhưng lòng vẫn ấm áp. Làm sao mà không vui được, khi tôi sắp bắt đầu một cuộc sống mới?
Nhưng Huy vào phòng, tắm rửa vội vàng… rồi cầm điện thoại bước ra ban công.
Anh nói nhỏ, giọng run run:
“Ừ, anh ra ngay. Em đừng khóc nữa.”
Tôi chợt đứng hình.
Ai?
Ai đang khóc?
Ai khiến chồng tôi – một chú rể mới cưới chưa đầy 2 tiếng – phải bước ra ngoài?
Tôi mở cửa hé nhìn. Anh thay áo, xịt nước hoa, vuốt tóc rồi lao xuống cầu thang.
Một thoáng nghi ngờ khiến tim tôi vỡ ra, nhưng tôi không khóc.
Tôi chỉ thấy trong lòng lạnh ngắt.
Tôi nhẹ nhàng bám theo, bước từng bậc thật chậm.
Cánh cổng mở ra.
Ánh đèn xe máy hắt vào mặt một cô gái trẻ đứng bên vệ đường.
Tôi không nhìn nhầm.
Đó là Thủy – người yêu cũ của chồng tôi, cô gái mà anh từng dành cả tuổi thanh xuân.
Cô ta lao đến ôm anh, nghẹn giọng:
– Em không chịu nổi… Tại sao anh cưới cô ấy? Tại sao anh bỏ em?
Huy ôm lấy cô ta, vuốt tóc đầy dịu dàng:
– Anh xin lỗi… Đêm nay em cần anh, anh không thể để em một mình.
Tôi đứng sau gốc cây, gió đêm rít qua vai.
Lòng tôi không còn cảm giác.
Như thể tôi không còn là cô dâu mới cưới nữa, mà biến thành một kẻ quan sát cuộc đời của chính mình.
Rồi họ lên xe đi.
Đêm tân hôn của tôi kết thúc bằng tiếng động cơ nhỏ dần trong bóng tối.
2. Tôi không la hét – tôi cười
Khi Huy lén lút trở về nhà lúc hơn 3 giờ sáng, tôi vẫn ngồi trước bàn trang điểm. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt tôi – bình tĩnh đến đáng sợ.
Huy giật mình:
– Em… em chưa ngủ à?
Tôi mỉm cười:
– Chờ anh. Hai vợ chồng mà… đêm nay là đêm tân hôn mà anh.
Anh lảng tránh, miệng lắp bắp:
– Anh… anh ra ngoài uống với tụi bạn…
Tôi tiến lại gần, đặt tay lên vai anh, thì thầm:
– Bạn cũ… hay người yêu cũ?
Anh tái mặt. Tôi đặt ngón tay lên môi anh, nở nụ cười hiền đến lạ:
– Không sao đâu. Em hiểu mà.
Sự bình thản của tôi khiến anh hoảng sợ hơn cả một trận cãi vã.
Anh cúi đầu, lúng túng:
– Em… đừng nghĩ bậy…
– Em không nghĩ bậy. – Tôi chậm rãi. – Em chỉ nghĩ đúng thôi.
Huy im lặng suốt buổi sáng hôm sau, còn tôi vẫn vui vẻ, vẫn pha cà phê cho anh, vẫn cười nói với mẹ chồng như chưa từng có chuyện gì.
Thứ làm đàn ông sợ nhất không phải tiếng khóc… mà là sự im lặng ngọt ngào của đàn bà.
3. Tôi bắt đầu “trả thù” bằng sự tử tế
Tôi chăm sóc bố mẹ chồng hết mực:
– Sáng pha trà.
– Chiều nấu cơm.– Tối xoa bóp cho bà.
Tôi đối xử với Huy như một người vợ chuẩn mực:
– Áo quần anh lúc nào cũng thơm phức.
– Cơm canh nóng hổi chờ anh.
– Lời nói nhẹ như gió.
Huy bắt đầu thấy tội lỗi.
Anh đi làm về sớm hơn.
Anh nhìn tôi lâu hơn.
Và mỗi khi tôi mỉm cười, anh càng hoảng loạn – như thể tôi biết điều gì đó mà anh không biết tôi biết.
Tôi âm thầm thu thập mọi thứ:
– Tin nhắn
– Cuộc gọi
– Email
– Lịch sử vị trí
Tất cả đều được tôi lưu vào một ổ cứng đặt mật khẩu.
Tôi không khóc.
Tôi chỉ đợi.
4. Ngày tôi khiến mọi thứ vỡ tung
Một tháng sau đám cưới, gia đình chồng tổ chức bữa cơm lớn – có cả họ hàng, chú bác, người quen.
Tôi bưng mâm cơm lên, đặt xuống bàn rồi mỉm cười:
– Con có chuyện muốn nói… về anh Huy.
Huy run lên.
Mẹ chồng cười:
– Hai đứa có tin vui rồi đúng không?
Tôi lắc đầu.
– Không ạ. Con chỉ muốn chia sẻ một chuyện nhỏ… chuyện đêm tân hôn.
Cả bàn im phăng phắc.
Huy đứng bật dậy:
– Em! Không được!
Tôi đặt điện thoại lên bàn.
Những đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một: tiếng họ gặp nhau, tiếng xin lỗi, tiếng ôm, tiếng nức nở.
Cả họ chết lặng.
Mẹ chồng tôi ngã khụy xuống ghế:
– Trời đất ơi… Huy ơi là Huy…
Huy quỳ xuống:
– Em… em đừng làm thế… Anh sai rồi… Anh xin lỗi…
Tôi nhìn anh – ánh mắt không còn chút yêu thương nào:
– Em chưa từng định làm to chuyện. Nhưng anh không biết dừng lại.
Tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn:
– Em ký rồi. Anh ký nốt là xong.
Anh bật khóc:
– Anh không muốn ly hôn! Anh hứa sẽ cắt đứt! Anh sẽ bù đắp cho em cả đời!
Tôi nhẹ nhàng, bình thản – như đêm tân hôn anh bỏ tôi đi:
– Em cũng sẽ bù đắp cho anh…
– Bằng cách giải thoát anh.
5. Đòn trả thù cuối cùng
Tôi rời đi trong sự hoảng loạn của anh và sự ê chề của cả gia đình.
Nhưng tôi chưa kết thúc.
Một tuần sau, người yêu cũ của Huy – Thủy – đăng Facebook thông báo đã đính hôn… với một chàng Việt kiều.
Tôi biết mà.
Tôi đã gửi cho cô ta tất cả bằng chứng Huy phản bội vợ, phản bội cô.
Một người đàn bà bị tổn thương… sẽ không dại gì gắn đời với một người đàn ông tồi.
Huy gọi cho tôi, giọng vỡ nát:
– Em… sao em làm vậy?
Tôi mỉm cười qua điện thoại:
– Anh ngoại tình ngay đêm tân hôn.
– Em chỉ… trả lại anh đúng những gì anh đã chọn.
6. Kết thúc – và cũng là bắt đầu của tôi
Tôi chuyển ra ở riêng, thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Không ai đoán được tôi dịu dàng đến thế, lại có thể trả thù một cách sắc lạnh đến vậy.
Nhưng phụ nữ là thế:
Một khi đã tỉnh táo, họ đáng sợ hơn bất kỳ ai.
Huy đến giờ vẫn tha thiết xin quay lại.
Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nói:
– Đêm anh chọn cô ta… là đêm em chọn rời khỏi cuộc đời anh.
Tôi không khóc một giọt nào trong cả cuộc hôn nhân ấy.
Và như thế… tôi thắng.