Bà Liên cả đời sống giản dị, làm nghề thợ may ở ngoại thành. Chồng mất sớm, bà nuôi cô con gái duy nhất là Thảo nên người. Đến tuổi 26, Thảo đem lòng yêu Quang – một chàng trai thành phố, đẹp trai, khéo miệng và có công việc khá tốt.
Ngày đầu gặp, Quang gây ấn tượng mạnh với bà Liên: nói năng lễ phép, tặng quà cẩn thận. Nhưng bằng trực giác của một người mẹ, bà vẫn cảm thấy sự trơn tru ấy hơi giả tạo. “Người thật lòng không phải lúc nào cũng quá hoàn hảo”, bà tự nhủ.
Một buổi chiều, bà Liên quyết định thử lòng. Bà lục tủ lấy bộ áo quần cũ, đội chiếc nón sờn, bôi nhọ nhem lên mặt. Bà ra bến xe – nơi biết chắc Quang sẽ đưa Thảo đi công tác.
Khi hai người vừa xuống xe, bà Liên tập tễnh bước tới, chìa tay run run:
– Làm ơn, tôi đói quá, cho tôi xin chút gì ăn…
Quang liếc nhìn, nhăn mặt:
– Tránh ra chỗ khác, phiền phức quá!

Anh vội kéo Thảo đi, miệng thì thầm:
– Đám người này chỉ biết ăn bám, tốt nhất đừng dây vào.
Thảo khựng lại, nhìn bà lão, rồi lấy trong túi ít tiền và hộp bánh vừa mua:
– Bà cầm lấy ăn tạm nhé.
Quang gắt nhẹ:
– Em dễ dãi quá, họ sẽ quen thói thôi.
Bà Liên im lặng bỏ đi, lòng quặn thắt. Không phải vì Quang từ chối cho tiền, mà vì ánh mắt anh nhìn bà lúc đó – đầy khinh miệt. Người đàn ông như vậy, liệu sau này có thật sự tôn trọng vợ?
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó.
Vài ngày sau, Thảo về thăm nhà, kể với mẹ rằng Quang rất hay nổi nóng khi cô làm trái ý. Có lần, chỉ vì cô chào một đồng nghiệp nam mà Quang ghen tuông, gằn giọng trách móc. Thảo nghĩ đơn giản là anh yêu nên mới vậy. Nhưng bà Liên thì hiểu: đó là dấu hiệu của sự kiểm soát, không phải tình yêu lành mạnh.
Bà Liên ngồi xuống, kể hết sự thật:
– Con gái à, hôm ở bến xe, bà lão ăn xin mà con gặp chính là mẹ. Mẹ muốn thử lòng Quang, nhưng cậu ta không hề có chút thương cảm. Người đàn ông không biết tôn trọng người yếu thế, sau này cũng khó mà tôn trọng vợ.
Thảo bàng hoàng, đôi mắt đỏ hoe. Cô chợt nhớ lại nhiều lần Quang gắt gỏng, thậm chí nắm chặt tay cô đến đau. Trái tim cô se lại – hóa ra mẹ đã thấy trước điều mà cô cố tình bỏ qua.
Một tuần sau, Thảo quyết định chia tay. Quang tức giận, lộ rõ bản tính, quát tháo, ném đồ đạc, thậm chí còn bám theo dọa dẫm. Chính lúc ấy, Thảo mới hiểu: nếu ngày ấy không có mẹ cải trang thành người ăn xin để mở mắt cho cô, có lẽ cô đã bước vào một mối quan hệ đầy bạo lực – đúng nghĩa một kiếp nạn.
Sau lần đó, Thảo ôm chặt mẹ, nghẹn ngào:
– Mẹ không chỉ nuôi con lớn, mẹ còn cứu con thêm một lần nữa.
Bà Liên chỉ mỉm cười, đôi mắt hiền hậu ánh lên niềm hạnh phúc:
– Làm mẹ, đôi khi phải giả khờ, giả nghèo, nhưng chỉ để con được bình an.
Ông chủ gọi tôi vào phòng riêng, dúi cho 200 triệu trước khi tôi nghỉ việc về quê. Ai ngờ, vừa lên xe khách, hai con ông ấy x-ông tới lục đồ, còn tin nhắn ông gửi khiến tôi ch-eet lặng

Ông chủ gọi tôi vào phòng riêng, dúi cho 200 triệu trước khi tôi nghỉ việc về quê. Ai ngờ, vừa lên xe khách, hai con ông ấy x–ông tới lục đồ, còn tin nhắn ông gửi khiến tôi ch-eet lặng…hoá ra
Suốt 6 năm đi làm giúp việc cho nhà ông bà KIên, một gia đình giàu có có tiếng ở thành phố tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bị đ-ối x–ử như k–ẻ tr–ộm.
Tôi quê ở Nghệ An. Làm việc ở đây từ khi con trai út nhà ông Kiên mới vào đại học. Ông bà sống nề nếp, nhất là ông người đàn ông ngoài 60, l-ạnh l-ùng, kh-ắt kh-e, nhưng chưa từng nói n–ặng l-ời với ai.
Tuần trước, chồng tôi ở quê nh–ập vi-ện, bác sĩ bảo “có lẽ không qua được mùa này”. Tôi xin nghỉ hẳn để về chăm. Ông Kiên không nói gì, chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi bảo:
– “Lên phòng tôi, có chút việc riêng muốn nói.”
Trong căn phòng làm việc t-ĩnh l-ặng, ông lấy từ ngăn kéo ra một phong bì dày, đặt lên bàn.
– “Coi như chút ơn nghĩa 6 năm chị gắn bó. Đừng từ chối.”
Tôi mở ra, thấy toàn tờ 500 nghìn, run rẩy đếm sơ… gần 200 triệu. Tôi ngh–ẹn ng–ào, vừa c–ảm đ–ộng vừa ng–ại ng–ùng:
– “Ông tốt với tôi quá, tôi không dám nhận đâu.”
Ông chỉ khẽ thở dài:
– “Cứ cầm đi. Có những chuyện… nói bây giờ cũng muộn rồi.”
Câu nói ấy khiến tôi th-oáng g–iật mình, nhưng rồi lại nghĩ chắc ông thương tình mình có chồng ốm. Tôi vội sắp đồ, bắt chuyến xe đêm về quê.
Xe vừa lăn bánh, tôi còn đang l-au n=ước m[ắt thì bất ngờ, hai cậu con trai nhà ông Kiên l–ao th–ẳng lên xe. Một người g–iật m-ạnh túi xách của tôi, một người q–uát:
– “Bà lấy tr=ộm tiền của bố tôi phải không? Giao ra đây, nếu không đừng tr–ách!”
Cả xe n-áo l–oạn. Tôi ú ..ớ chưa kịp nói gì thì điện thoại r–ung lê-n.
Một tin nhắn từ số của ông Kiên
Trời ơi hoá ra là ông ta đã……
Chỉ v-ỏn v-ẹn vài chữ, nhưng khiến tim tôi như ng–ừng đ–ập:
“Đừng nói với ai chuyện trong phòng hôm đó. Mọi thứ… đều có camera.”
Tôi chết lặng. Cả xe im phăng phắc. Hai cậu con ông Hoàng nhìn tôi trân trân, rồi giật điện thoại trong tay tôi…