Cả họ ngỡ ngàng khi cụ Thưởng, 86 tuổi, vừa chôn con trai út chưa đầy 1 tháng, lại tuyên bố tổ chức đám cưới với người yêu của chính con mình — cô Diễm, 28 tuổi, từng sống chung như vợ chồng với anh Hùng (con trai cụ) suốt 4 năm nhưng chưa kịp đăng ký kết hôn.
Khi bị họ hàng chất vấn, cụ chỉ đáp cộc lốc:
“Nó chết rồi. Người sống phải sống tiếp. Tao không lấy thì để người khác lấy à?”
Mặc kệ dư luận, cụ vẫn tổ chức đám cưới rình rang, vàng cưới đeo kín cổ tay. Tối đó, cả họ ở lại ăn tiệc xuyên đêm, ai cũng tưởng ông già cuối đời được “sưởi ấm”.
Nhưng đúng 12h đêm, khi một người giúp việc mang cháo gõ cửa phòng tân hôn thì cửa phòng… không khóa.
Cánh cửa vừa mở, cô gái ngã vật ra sàn, tay ôm cổ, mắt trợn trắng, còn cụ Thưởng thì run rẩy quỳ trong góc phòng, liên tục lẩm bẩm:
“Tao xin mày… mày tha cho tao…”
Trên bàn trang điểm là tấm ảnh thờ của con trai cụ — nhưng có dòng chữ phía sau bằng bút đỏ: “Tôi chưa chết, chỉ đang đợi kẻ phản bội xuất hiện.”
Cảnh sát được gọi tới ngay trong đêm. Khám nghiệm hiện trường, họ tìm thấy chiếc máy ghi âm nhỏ giấu trong gầm giường, ghi lại đoạn hội thoại giữa Diễm và một người đàn ông khác:
“Chỉ cần ông ấy cưới em, thì toàn bộ sổ đỏ, tài sản sẽ thuộc em. Em hứa sẽ chia đôi.”
“Còn lão già ấy? Cứ để nó tin em yêu nó thật. Đêm nay em sẽ cho lão ‘ngủ’ luôn một giấc…
”
Nhưng họ không ngờ: cụ Thưởng đã nghe hết từ buổi chiều, và thay vì báo công an, ông im lặng… chuẩn bị trước tất cả.
Cú twist cuối:
Tại đám tang của Diễm (vì bị phản vệ do chất bột cụ Thưởng cho vào rượu), khi công an khám xét di vật thì phát hiện lá thư tay của cụ, ghi rõ danh sách 3 người từng cấu kết “đẩy” con trai cụ vào đường cùng để chiếm đất — Diễm chỉ là bề nổi.
Tôi vừa trải qua một chuyện không tưởng trong lễ 49 ngày của mẹ. Nhà tôi có 4 anh em, tôi là con gái út. Bố tôi mất cách đây 10 năm, còn mẹ tôi mới qua đời chưa được 100 ngày.
Ngày mẹ mất, tôi đem 10 triệu đến góp tang. Chồng tôi vì công tác xa nhà, không kịp thu xếp công việc để về đưa tang mẹ, đành gửi nén hương kính viếng từ xa.
Nhà chồng tôi lúc này đang đi du lịch xa nhà hàng trăm km. Khi hay tin, mẹ chồng tôi gọi điện chia buồn, 4 anh chị chồng tôi cũng nhắn tin cho tôi an ủi.

Chồng tôi sau đó gọi điện bảo tôi làm giúp 5 chiếc phong bì phúng viếng, mỗi chiếc 1 triệu đồng thay mặt bố mẹ chồng và 4 anh chị chồng tôi gửi đến tang quyến. Tuy nhiên, tôi vì quá lu bu công việc của mẹ nên quên mất việc này.
Chồng tôi biết chuyện buông lời trách móc. Tôi trấn an anh: “Em và gia đình ghi nhận tấm lòng của bố mẹ cùng các anh chị. Em lỡ quên mất thì anh cũng đừng nói lại với mọi người. Cứ xem như mọi người đã gửi và gia đình đã nhận”.
Sau đám tang, 4 anh em tôi thống nhất tiền phúng viếng của ai thì người đó nhận. Tiền lo cho đám tang do 3 anh trai gánh vác, tôi là con gái thì đóng góp tùy tâm.
Bốn anh em cũng chốt luôn, tiền phúng viếng trong lễ 49 ngày mẹ thì đem ra lo liệu cỗ bàn hôm đó.
Hôm 49 ngày, anh em tôi vốn đã thống nhất không mời thông gia đến dự. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn thay mặt họ đem đến 5 chiếc phong bì, mỗi chiếc 2 triệu đồng xem như khoản viếng thăm chưa kịp thực hiện vào ngày mẹ mất. Lúc đó, tôi rất bối rối.
Buổi chiều, khi công việc xong xuôi, 4 anh em tôi tụ họp bóc phong bì để chi trả cho việc cỗ bàn. Lúc bóc đến tệp phong bì của nhà chồng tôi, tôi mạnh dạn đề xuất: “Thực ra, khoản tiền phúng viếng này nhà chồng em vốn muốn gửi vào ngày mẹ mất nhưng em quên. Nay vào dịp 49 ngày, chồng em mới thay mặt gửi bù.
Em xin phép được lấy lại 5 chiếc phong bì này, số phong bì khác thì như đã thống nhất, bỏ vào quỹ chung để làm cỗ”.
Nghe đến đây, chị dâu cả của tôi nhảy dựng: “Thống nhất thế nào thì cứ làm thế. Cả nhà bỏ phong bì ra làm cỗ, một mình cô rút lại 5 chiếc, nghe có vô lý không?”.
Tôi phân bua: “Em không nói thì anh chị cũng hiểu chứ. Lễ 49 ngày nhà mình thống nhất không mời thông gia các bên, làm sao tự dưng lọt 5 chiếc phong bì của nhà chồng em được. Vốn dĩ 5 chiếc phong bì này là tiền phúng viếng hôm đám tang, chỉ là gửi lệch ngày thôi”.
Anh trai thứ 2 của tôi ngồi phắt dậy: “Nếu đã thế, giờ phong bì của ai trả cho người đó. Tiền làm cỗ chia đều. Thế là vẹn cả đôi đường”.
Tôi vẫn cự cãi: “Nếu có chia tiền làm cỗ thì chia 3, em là phận gái, đóng góp được tí nào hay tí đấy”.
Và một cuộc khẩu chiến nổ ra, ai cũng đưa ra lý lẽ của mình. Lễ cúng 49 ngày cho mẹ lại trở thành ngày 4 anh em tôi “bới sâu tìm vết”, đổ lỗi cho nhau. Mọi lỗi lầm từ trước đến nay đều bị mang
ra nói.
Cuối cùng, 3 anh trả lại cho tôi 5 chiếc phong bì phúng viếng ấy. Các anh còn bảo tôi, những ngày giỗ cha mẹ mai đây, tôi không cần đến nhà hương khói.
Các anh nói thế khác nào từ mặt tôi. Nhà cửa cha mẹ xây, làm gì có chuyện cấm tôi bước vào. Nơi thờ tự của đấng sinh thành, các anh cũng không có quyền cấm tôi đến hương khói.
Có điều, tôi cảm thấy như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng trong đời. Liệu tôi có sai khi hành xử như vậy?
Độc giả giấu tên
“Đời tao gần hết rồi, nhưng tao không để ai chạm vào mồ con tao mà chưa phải trả giá.”