T4. Th11 19th, 2025

Chị gái ruột m:;ất mới tròn 49 ngày, anh rể đã muốn tìm người chăm sóc cơm nước cho mình, tôi đến thắ:p hư::ơng chị g:ái thì cháu lao đến chợt gọi tôi là mẹ, anh rể thì thầm đúng 3 từ với tôi và rồi cả đêm hôm ấy…

 

Chị gái ruột của tôi vừa mất tròn 49 ngày, nỗi đau còn chưa nguôi thì đã nghe hàng xóm xì xào: “Anh rể mày đang bóng gió tìm người mới lo cơm nước đấy!” Tim tôi nhói lên, vừa thương chị, vừa giận anh rể quá chóng vánh.

 

Hôm đó, tôi lặng lẽ sang thắp nén hương cho chị. Ngờ đâu, vừa bước vào cửa, đứa cháu gái mới lên 4 tuổi bất chợt lao đến ôm chầm lấy tôi, miệng gọi to hai chữ làm tôi đứng chết lặng:

“Mẹ ơi!”

 

Cả căn nhà im phăng phắc. Tôi vội vàng quỳ xuống ôm con bé, nước mắt ràn rụa. Anh rể thì từ trong buồng bước ra, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại, thì thầm với tôi đúng ba từ:

 

Tôi run bắn người, không hiểu nên khóc hay nên giận. Và rồi cả đêm hôm ấy, chuyện không ai trong dòng họ có thể tưởng tượng lại xảy ra…

 

 

Tôi đứng lặng trước bàn thờ, khói hương quyện trong ánh đèn vàng leo lét. Ảnh chị gái tôi mỉm cười hiền hậu như ngày nào, mà giờ chỉ còn là hình trên khung gỗ.

Tôi đang cúi đầu khấn thì bất ngờ nghe tiếng bước chân nhỏ chạy đến. Đứa cháu gái bốn tuổi lao vào ôm chặt lấy tôi, ngước đôi mắt ướt và gọi một tiếng khiến tim tôi như vỡ vụn:

Mẹ ơi!

Tôi quỳ sụp xuống, ôm con bé, nước mắt rơi lã chã. “Không, con… mẹ con ở trên trời rồi…”

Con bé không hiểu, chỉ siết tôi chặt hơn. “Con nhớ mẹ. Mẹ đừng đi nữa.”

Phía sau, anh rể tôi bước ra. Gương mặt anh hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Anh nhìn hai dì cháu, môi run run, rồi khẽ thì thầm ba từ:

“Em đừng đi.”

Tôi sững người. Câu nói ấy, không phải lời mời gọi, mà là tiếng nức nở của một người cha kiệt sức. Anh ngồi phịch xuống ghế, đưa tay vuốt tóc con gái, giọng khàn đặc:
“Con bé gọi em là mẹ mấy hôm nay rồi. Anh sợ nó quên mất giọng của mẹ nó thật.”

Tôi nghẹn lại. Nước mắt anh rơi, từng giọt nặng nề. Đêm ấy, tôi ở lại. Không ai nói gì nhiều. Chúng tôi chỉ ngồi bên bàn thờ, cùng nhau thắp thêm nén hương cho chị.

Anh kể về những ngày cuối cùng của chị — khi chị dặn: “Nếu anh lạc lối, hãy nhờ em gái giúp anh đứng dậy.” Câu nói ấy khiến cả hai chúng tôi im lặng hồi lâu.

Đêm trôi qua trong tiếng côn trùng và hương nhang tàn dần. Con bé ngủ thiếp trên đùi tôi, miệng vẫn khẽ gọi “mẹ.” Tôi nhìn lên di ảnh chị, khẽ thì thầm:

“Em sẽ chăm con thay chị. Nhưng chỉ như một người dì, một người chị của anh, được không?”

Ngoài hiên, trời bắt đầu hửng sáng. Một buổi sớm mới, như thể chị vừa gửi xuống cho chúng tôi chút bình yên đầu tiên sau bao ngày giông bão.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *