T4. Th11 19th, 2025

Chị chồng nhờ em dâu phơi quần áo trên sân thượng nhưng lại xuống bếp nói với mẹ rằng em dâu ngủ tới trưa vẫn chưa dây. Mẹ chồng chạy lên tầng định bụng mắng con dâu một trận nhưng thấy cảnh con dâu đang phơi quần áo, liền nghĩ con dâu đang giả vờ siêng năng liền quát mắng rồi hất chậu quần áo lên người con dâu

 

Đang định dọn dẹp bát đĩa, chị chồng cô, tên là Thảo, bước xuống bếp với vẻ mặt mệt mỏi giả tạo, tay cầm một rổ quần áo ướt sũng. “Mai, em dâu,” Thảo gọi, giọng nói ngọt xớt nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và đầy ẩn ý. “Chị mệt quá, em giúp chị mang rổ này lên sân thượng phơi được không? Chị sợ nắng gắt làm mờ mắt.”

 

Mai biết rõ Thảo đang cố tình giao việc nặng cho mình, nhưng cô vẫn gật đầu mà không một lời oán trách. Sự nhẫn nhịn đã trở thành thói quen, là cách duy nhất để cô tồn tại yên ổn trong cái gia đình đầy rẫy sự soi mói này. Cô nhấc chiếc rổ nặng trịch, cảm nhận sức nặng của nước và của cả gánh nặng cuộc đời mình.

 

Cô vác rổ quần áo bước lên những bậc thang cao vút, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Sân thượng vắng lặng, chỉ có nắng và gió. Mai bắt đầu công việc phơi phóng, từng chiếc áo, chiếc quần được cô giũ phẳng phiu, treo lên dây cẩn thận, như thể cô đang sắp xếp lại những mảnh vụn vỡ trong lòng mình.

 

Phía dưới bếp, Thảo nhìn theo bóng lưng Mai, trên khuôn mặt cô ta hiện lên một nụ cười thỏa mãn, đầy mưu mô. Ngay sau đó, cô ta quay sang mẹ, người đang nhâm nhi chén trà nóng, và thở dài ra vẻ đáng thương. “Mẹ ơi, con mệt quá là mệt. Con dâu nhà mình đúng là sướng nhất, ngủ mãi tới giờ vẫn chưa thấy dậy.”

 

Bà Hoa, mẹ chồng Mai, khẽ nhíu mày, chén trà trên tay bà đặt mạnh xuống bàn. “Gì cơ? Tám giờ rồi mà nó vẫn chưa ló mặt xuống bếp sao?” Giọng bà đầy vẻ tức giận, định kiến về một cô con dâu lười biếng, chỉ biết ăn bám đã được nuôi dưỡng từ lâu, nay lại được Thảo tưới thêm nước.

 

“Vâng, mẹ. Con dâu mà, làm gì có ý thức trách nhiệm như con gái mẹ,” Thảo thêm dầu vào lửa, giọng đầy vẻ hờn dỗi. “Con thấy nó cứ ở trên phòng mãi, chắc là mệt mỏi với việc nằm ngủ lắm.” Lời nói lắt léo, ác ý của Thảo đã thành công khơi dậy cơn thịnh nộ trong lòng bà Hoa.

 

Bà Hoa đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ. Cơn bực dọc tích tụ bấy lâu nay về sự “vô dụng” của con dâu bùng phát. Bà vớ lấy chiếc chậu nhôm lớn đựng nước lau sàn gần đó, chiếc chậu loáng thoáng thứ nước đục ngầu, và hùng hổ bước lên cầu thang.

 

“Cái ngữ con dâu gì mà lười biếng, ăn hại đến thế này!” Bà nghiến răng lẩm bẩm, mỗi bước chân là một tiếng thịch nặng nề, như thể bà đang giẫm đạp lên sự kiên nhẫn cuối cùng của mình. Bà định bụng sẽ cho Mai một bài học nhớ đời, để cô biết vị trí của mình trong căn nhà này.

 

Lên đến sân thượng, bà Hoa thấy Mai đang đứng phơi đồ. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Cảnh tượng ấy, thay vì làm bà nguôi ngoai, lại càng khiến bà nổi giận. Bà nghĩ, cô ta đang cố tình làm ra vẻ siêng năng, đang cố diễn trò để lừa dối bà.

 

“Mẹ nhìn kìa, cái mặt làm bộ làm tịch đó!” Định kiến đã ăn sâu vào tâm trí bà Hoa, biến hình ảnh cô con dâu đang lao động thành một vở kịch giả dối. Bà không cho Mai một cơ hội để giải thích, thậm chí không thèm hỏi xem Mai đang làm gì ở đó.

 

“Đồ con dâu lười biếng, giả tạo!” Bà Hoa gầm lên, giọng nói vang vọng khắp sân thượng, chứa đầy sự căm phẫn và khinh miệt. “Mày dám lừa dối tao sao? Dậy trễ thì nói là dậy trễ đi, bày đặt lên đây diễn trò! Mày nghĩ tao mù hay sao?”

 

Mai giật mình quay lại, khuôn mặt cô trắng bệch khi thấy vẻ mặt đáng sợ của mẹ chồng. Cô chưa kịp nói một lời nào, chưa kịp giải thích việc cô đang làm là giúp chị chồng. Đột nhiên, chiếc chậu nhôm lạnh buốt và nặng trịch trong tay bà Hoa giáng xuống.

 

Xoảng!  Tiếng nước bắn tung tóe, tiếng chậu nhôm va đập mạnh xuống sàn gạch. Toàn bộ nước bẩn trong chậu hắt thẳng vào người Mai, từ đầu xuống chân. Mắt cô cay xè, quần áo ướt sũng, cả người cô run rẩy không phải vì lạnh mà vì nỗi đau bị chà đạp, sỉ nhục.

 

“Mẹ… mẹ đang làm gì vậy?” Mai thốt lên, giọng nói nghẹn lại trong nước mắt và sự kinh hoàng. Cô nhìn mẹ chồng, người phụ nữ mà cô luôn tôn trọng, bằng ánh mắt thất vọng và tan nát. Lòng tự trọng của cô tan vỡ hoàn toàn, hòa vào dòng nước bẩn đang chảy dài trên nền gạch.

 

Bà Hoa nhìn cô con dâu ướt sũng, chiếc áo sơ mi mỏng dính vào da thịt, sự giả tạo trong mắt bà vẫn chưa tan đi. “Làm gì à? Tao cho mày tỉnh ngủ! Tao cho mày biết, trong nhà này, tao không chấp nhận loại con dâu chỉ biết giả vờ siêng năng, lừa dối mẹ chồng!” Bà hét lên, tay chỉ thẳng vào mặt Mai.

 

Đúng lúc đó, chồng Mai là Hải, cùng Thảo, bước lên sân thượng. Họ đã nghe thấy tiếng la hét và va chạm. Hải đứng chết trân, anh chưa bao giờ thấy mẹ mình nổi giận đến mức này, và cũng chưa bao giờ thấy vợ mình thảm hại đến thế.

 

“Mẹ! Có chuyện gì vậy?” Hải vội chạy đến bên Mai, đỡ lấy cô. Anh nhìn thấy sự sỉ nhục tột cùng trong ánh mắt Mai, và cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Anh quay sang mẹ, khuôn mặt đầy sự bối rối và ngờ vực.

 

Thảo nhìn cảnh tượng hỗn loạn, trong lòng cô ta dấy lên một sự khoái trá khó tả. Nhưng cô ta nhanh chóng che giấu, vờ như ngạc nhiên. “Ôi trời, Mai! Sao em lại ướt như vậy? Mẹ ơi, sao mẹ lại làm thế?” Giọng Thảo chứa đầy sự thương hại giả tạo, khiến Mai càng thêm đau đớn.

 

“Mày đừng có giả vờ nữa!” Bà Hoa quát thẳng vào mặt Mai, không hề nao núng. “Nó ngủ đến trưa mới dậy, lên đây bày đặt phơi đồ để lừa dối tao. Con dâu nhà này không có cái loại lười biếng đó!”

 

“Mẹ nói gì vậy?” Hải nhìn chậu quần áo đang phơi trên dây, rồi quay sang Thảo, ánh mắt bắt đầu sắc lạnh. “Mẹ, em ấy đã dậy từ sớm nấu ăn rồi. Chậu quần áo này là của chị Thảo nhờ em ấy phơi. Cô ấy lên đây từ rất lâu rồi!”

 

Thảo lập tức chối bay chối biến: “Không, mẹ! Con… con đâu có nói là em ấy ngủ tới trưa. Con chỉ nói là con thấy em ấy ở trên phòng thôi, con không biết em ấy dậy rồi!” Khuôn mặt Thảo bắt đầu lộ rõ sự luống cuống, cố gắng đổ lỗi cho sự hiểu lầm.

 

Bà Hoa sững lại. Bà nhìn chậu quần áo, nhìn Thảo đang lúng túng, rồi nhìn Mai đang run rẩy, ướt sũng trong vòng tay Hải. Sự thật đột ngột đập vào mặt bà như một cái tát đau điếng. Bà đã bị con gái mình lừa dối, và vì định kiến, bà đã sỉ nhục con dâu một cách không thể tha thứ.

 

“Mai,” bà Hoa run rẩy gọi tên con dâu, giọng bà nhỏ dần, chứa đầy sự hối hận. “Mẹ… mẹ xin lỗi. Mẹ đã hiểu lầm.” Lời xin lỗi này khó khăn biết bao nhiêu, nó như xé toạc cái vỏ bọc tự tôn của bà.

 

Mai không nhìn bà, cô chỉ ôm chặt lấy Hải, đầu vùi vào vai chồng, cô khóc nức nở. “Mẹ không xin lỗi con đâu mẹ. Mẹ xin lỗi vì mẹ đã tin lời chị ấy. Mẹ không tin con,” Mai thì thầm, giọng cô đứt quãng vì những tiếng nấc. “Mẹ đã nghĩ con là đồ giả dối. Con đã cố gắng làm tất cả, nhưng mẹ không bao giờ nhìn thấy.”

 

Hải ôm chặt vợ, anh quay sang mẹ, ánh mắt đầy sự thất vọng. “Mẹ, mẹ phải tin em ấy chứ! Sao mẹ lại luôn nghĩ xấu cho em ấy? Em ấy là vợ con, không phải người làm công cho gia đình này.”

“Mẹ… mẹ sai rồi,” Bà Hoa lặp lại, bà cảm thấy hối hận đến tột cùng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt bà. Bà nhận ra, chính sự định kiến và sự ích kỷ đã khiến bà mù quáng, không thể nhìn thấy sự thật.

 

Thảo, thấy mình sắp bị bại lộ hoàn toàn, liền lùi lại. “Con xin lỗi, con… con chỉ là mệt quá nên nói lỡ lời thôi, mẹ và em đừng giận.” Giọng cô ta yếu ớt, không còn chút mạnh mẽ nào của kẻ mưu mô.

 

“Thảo! Con im đi!” Bà Hoa quay sang con gái, giọng bà đầy sự giận dữ. “Con còn dám nói nữa sao? Con cố tình hãm hại em dâu để mẹ hiểu lầm, để mẹ làm cái chuyện kinh khủng này sao?” Bà Hoa nhìn Thảo, sự thất vọng về đứa con gái ruột còn lớn hơn sự hối hận với con dâu.

 

Hải đỡ Mai xuống nhà, anh không thèm nhìn Thảo. Mai lặng lẽ đi thay quần áo, trong lòng cô là một cơn bão cảm xúc. Nỗi tủi nhục không dễ dàng nguôi ngoai, nhưng cô biết, đây là cơ hội để mọi chuyện phải rõ ràng.

 

Buổi tối hôm đó, bữa cơm gia đình diễn ra trong sự im lặng đáng sợ. Bà Hoa không dám nhìn Mai. Hải thì mặt lạnh như tiền. Thảo cố gắng làm lành bằng cách gắp thức ăn cho Mai, nhưng Mai chỉ lẳng lặng gạt đi.

 

“Mai, mẹ biết lời xin lỗi của mẹ không đủ,” Bà Hoa lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Mẹ đã hành động quá nông nổi, quá độc đoán. Mẹ đã để định kiến che mờ mắt. Mẹ xin con, hãy tha thứ cho mẹ.” Bà nói, giọng bà run rẩy, không còn chút uy quyền nào.

 

Mai đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mẹ chồng. “Mẹ, con không trách mẹ vì mẹ làm đổ chậu nước. Con trách mẹ vì mẹ không bao giờ tin con. Con trách mẹ vì mẹ luôn tin vào lời nói ác ý của người khác, thay vì nhìn vào những gì con đã làm cho gia đình này.”

 

“Con nói đúng,” Bà Hoa gật đầu, nước mắt lại trào ra. “Từ nay về sau, mẹ sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Mẹ hứa với con.”

 

Hải nắm chặt tay Mai dưới gầm bàn, anh nói: “Mẹ, con yêu cầu mẹ và chị Thảo phải công bằng với Mai. Nếu không, con sẽ dọn ra ngoài sống. Con không thể để vợ con bị sỉ nhục trong chính căn nhà của mình.” Lời nói của Hải dứt khoát, đầy kiên quyết, khiến Thảo và Bà Hoa phải nhìn nhận lại sự nghiêm trọng của vấn đề.

 

Thảo cúi gằm mặt. “Em dâu, chị xin lỗi. Chị đã ghen tị với em vì em được Hải yêu thương, nên chị mới làm vậy. Chị xin lỗi vì sự ích kỷ của mình.” Lời xin lỗi này, dù muộn màng, nhưng là thật lòng.

Mai nhìn họ, cô cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Sự sỉ nhục hôm nay đã vô tình trở thành chất xúc tác, buộc mọi người phải đối diện với sự thật. Cô biết, hàn gắn sẽ cần thời gian, nhưng ít ra, cô đã được giải thoát khỏi sự ngờ vực và định kiến.

 

Sau biến cố đó, mối quan hệ giữa Mai và gia đình chồng dần được cải thiện. Bà Hoa bắt đầu quan tâm đến Mai nhiều hơn, bà tự tay vào bếp, giúp Mai việc nhà. Thảo cũng không còn dám bày trò, cô ta học cách đối xử tử tế với em dâu.

Mai đã không rời đi. Cô ở lại, và sự mạnh mẽ, kiên cường của cô đã chiến thắng được định kiến. Cô đã dạy cho mẹ chồng và chị chồng một bài học về lòng tin, sự tôn trọng và tình yêu thương. Cô và Hải có cuộc sống hạnh phúc, tiếng cười và sự ấm áp đã lấp đầy căn nhà, xua tan đi cái lạnh lẽo của những ngày xưa cũ. Chiếc chậu nhôm ngày nào, giờ đây, đã trở thành một kỷ niệm đau thương nhưng quý giá, nhắc nhở họ về giá trị của sự thật và tình thân.

 

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

 

“Ở đây có ai h-ành h-ạ cô đâu mà đòi về? Hay là thấy bên ngoại s-ướng hơn, khỏi phải dậy sớm nấu cơm cho mẹ chồng?

 

 

Con dâu tôi bụng bầu sáu tháng, dạo này cứ hay r–ơm r–ớm n–ước m–ắt, nói muốn về quê ngoại sinh cho “đ–ỡ t–ủi”. Tôi nghe mà b–ực. Nhà tôi đâu có th-iếu th-ốn gì, ăn uống đủ đầy, việc gì cũng lo cho nó. Ấy vậy mà nó cứ nhắc mãi hai chữ “về ngoại”, nghe mà ng–ứa t–ai.

Tôi đ–ập m–ạnh cái m–uôi xuống bàn, giọng ch–át ch–úa:
– “Ở đây có ai h–ành h–ạ cô đâu mà đòi về? Hay là thấy bên ngoại s–ướng hơn, khỏi phải dậy sớm nấu cơm cho mẹ chồng?”

Nó im lặng, mắt r=ưng r-ưng. Cái dáng cúi đầu ấy càng khiến tôi tức. Tôi bước lại gần, giọng càng s-ắc hơn:
– “Giỏi thì về luôn đi. Về đó xem ai lo cho từng bữa, từng viên thuốc. Ở nhà này mà không biết điều thì có ngày tự khổ lấy thân.”

Nó c=ắn m=ôi, l=ẳng lặng quay vào phòng. Tôi càng nghĩ càng nóng, mở ví rút ra hai tờ tiền nh=àu n=át, đếm đúng 200 nghìn, n=ém xuống bàn:
– “Đây, tiền xe. Thích thì xách vali mà về. Về đó mà đẻ, rồi xem bên ngoại có đủ tiền mua bỉm sữa không!”

Nó r=un r=un cầm tờ tiền, chẳng nói một lời. Cánh cửa khẽ khép lại, tiếng va nhẹ mà tôi vẫn thấy nh=ức trong l=òng. Nhưng t=ự á-i khiến tôi không gọi lại.

Tôi ngồi xuống, cười nhạt:
– “Cứ tưởng làm dâu nhà người ta là sung sướng, ai ngờ…”

Năm phút sau, tôi nghe tiếng xe khách ngoài ngõ. Nghĩ bụng chắc nó thật sự về ngoại, tôi chỉ lắc đầu:


– “Đi được thì đi, xem trụ được mấy ngày!”

Nhưng đúng mười phút sau, điện thoại tôi đổ chuông liên hồi. Là bà Hòa hàng xóm, giọng r=un r=un:
– “Chị ơi… con dâu chị… ngã ngay đầu ngõ, máu chảy nhiều lắm!”

Tôi sững người, tim như ngừng đập. Chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Tôi lao ra ngoài, chạy trối chết qua con dốc nhỏ, vừa chạy vừa hét:
– “Con ơi, đừng làm mẹ sợ!”

Khi đến nơi, tờ tiền 200 nghìn vẫn nằm vương vãi bên vũng nước đỏ lòm. Nó được người ta đưa đi viện, mắt nhắm nghiền, tay vẫn nắm chặt mép túi đồ của đứa bé chưa kịp chào đời.

Tôi quỵ xuống, ôm mặt khóc như điên. Chỉ vì vài câu nói cay nghiệt, vài phút nóng giận, tôi mất đi điều quý giá nhất đời mình.

Giờ đây, mỗi lần mở ví, nhìn thấy tờ tiền cũ nhàu, tôi lại thấy bóng dáng con dâu – và lời nói mà tôi ước gì có thể nuốt lại:
– “Giỏi thì về quê ngoại mà đẻ đi…”

Nhưng đúng mười phút sau, điện thoại tôi đổ chuông liên hồi. Là bà Hòa hàng xóm, giọng r=un r=un:
– “Chị ơi… con dâu chị… ngã ngay đầu ngõ, máu chảy nhiều lắm!”

Tôi sững người, tim như ngừng đập. Chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Tôi lao ra ngoài, chạy trối chết qua con dốc nhỏ, vừa chạy vừa hét:
– “Con ơi, đừng làm mẹ sợ!”

Khi đến nơi, tờ tiền 200 nghìn vẫn nằm vương vãi bên vũng nước đỏ lòm. Nó được người ta đưa đi viện, mắt nhắm nghiền, tay vẫn nắm chặt mép túi đồ của đứa bé chưa kịp chào đời.

Tôi quỵ xuống, ôm mặt khóc như điên. Chỉ vì vài câu nói cay nghiệt, vài phút nóng giận, tôi mất đi điều quý giá nhất đời mình.

Giờ đây, mỗi lần mở ví, nhìn thấy tờ tiền cũ nhàu, tôi lại thấy bóng dáng con dâu – và lời nói mà tôi ước gì có thể nuốt lại:
– “Giỏi thì về quê ngoại mà đẻ đi…”

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *