
Tôi viết những dòng này khi nước mắt vẫn còn chưa kịp khô. Cuộc đời có những điều đến tận khi mọi chuyện đã qua, người ta mới hiểu được lòng người, mới thấu được chữ thương đằng sau nghiệt ngã.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, khi ấy gia đình phản đối dữ lắm. Bố mẹ tôi bảo:
– Hai anh em ruột ở chung, sớm muộn cũng sinh chuyện. Con gái lấy chồng nghèo lại còn phải sống chung với cả nhà chồng, khổ lắm con ạ.
Nhưng tôi yêu anh, người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, luôn biết nghĩ cho người khác. Vì vậy, tôi bỏ ngoài tai tất cả, nhất quyết lấy anh dù bố mẹ giận mà gần như đoạn tuyệt liên lạc.
Về làm dâu, tôi được lòng cả nhà. Nhà chồng tôi đông người gồm mẹ chồng, em chồng, em dâu, rồi đến vợ chồng tôi và sau đó có đứa con trai đầu lòng. 6 con người sống chung dưới một mái nhà, vậy mà chưa bao giờ to tiếng. Mẹ chồng nghiêm nhưng công bằng, em dâu hiền lành, còn chồng tôi thương vợ con hết mực. Tôi vẫn nghĩ mình thật may mắn.
Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Khi con trai vừa tròn 6 tuổi, chồng tôi phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối. Lúc ấy, tôi đang mang thai bé thứ 2, là một bé gái. Anh mới 32 tuổi. Cả bầu trời như sụp xuống. Tôi không tin nổi người chồng khỏe mạnh của mình lại rời bỏ mẹ con tôi sớm như vậy.
Ngày anh mất, tôi như người mất hồn. Tôi sống như cái bóng, ôm hai đứa con thơ mà chẳng biết tương lai về đâu.
Một thời gian sau, có người mai mối cho tôi đi bước nữa, bảo còn trẻ thì nên tìm người nương tựa, nhưng tôi đều từ chối. Tôi chỉ muốn ở vậy cả đời, nuôi con khôn lớn, sống trọn nghĩa với nhà chồng. Thế nhưng, mẹ chồng tôi lại không cho. Bà nói thẳng:
– Cô là người khắc chồng, ở lại đây chỉ khiến nhà này gặp họa. Cô đi đi, đừng để hại đến em nó nữa.
Tôi quỳ xuống van xin bà, nước mắt chan đầy:
– Mẹ ơi, con không còn nơi nào để đi. Hai đứa nhỏ còn cần mẹ nó mà…
Bà quay đi, lạnh lùng nói:
– Trẻ con có chú, có bà nội lo, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Em chồng và em dâu khi ấy cũng khóc, năn nỉ mẹ:
– Chị dâu bao năm nay hết lòng vì nhà mình, mẹ sao nỡ đuổi chị đi.
Nhưng mẹ chồng tôi vẫn cứng rắn, không ai lay chuyển được. Không còn chỗ nào bấu víu, tôi đành gạt nước mắt, bồng con gái rời khỏi căn nhà từng là cả thế giới của mình.
Tôi không thể về nhà bố mẹ đẻ, vì họ đã quá tổn thương. Sau cùng, tôi lên thành phố kiếm việc làm, khoảng 1 năm sau thì tái giá với một người đàn ông goá vợ. Anh là chủ một cửa hàng nhỏ, thật thà, thương người.
Anh ấy cư xử với tôi dịu dàng, đối xử với con gái tôi như con ruột. Tôi biết ơn, nhưng trong lòng vẫn đau đáu về đứa con trai ở nhà chồng. Vì mẹ chồng không cho liên lạc, nên suốt 12 năm, tôi chưa một lần được nhìn thấy con.
Một ngày nọ, em trai chồng cũ tìm đến tôi. Cậu ấy gầy hơn xưa, tóc đã điểm bạc. Cậu ấy nói:
– Chị dâu, mẹ bệnh nặng lắm rồi, bà luôn nhắc đến chị, chỉ mong được gặp chị một lần trước khi đi.
Nghe vậy, tim tôi như thắt lại. Tôi vội vã dắt con gái về quê. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt già nua, yếu ớt, nhìn tôi mà nước mắt chảy dài. Bà nắm tay tôi run rẩy, miệng chỉ gọi được hai tiếng “con dâu” rồi lịm đi. Bà ra đi ngay trong buổi chiều hôm ấy.
Tôi ở lại lo tang lễ, trong lòng cảm xúc rối bời. Lúc ấy, người em chồng mới kể lại cho tôi nghe sự thật mà suốt 12 năm qua tôi không hề hay biết.
Hóa ra trước khi mất, chồng cũ tôi đã dặn mẹ:
– Mẹ ơi, cô ấy là người con yêu nhất đời này. Con không muốn vì con mà cô ấy khổ mãi. Mẹ hãy giúp cô ấy tìm được người tốt, đừng để cô ấy sống cô đơn một đời.
Vì giữ lời dặn đó, mẹ chồng tôi mới giả vờ nhẫn tâm, bịa ra chuyện “tôi khắc chồng” để ép tôi đi, chỉ mong tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới. Bà đã chấp nhận mang tiếng ác, chỉ để tôi được hạnh phúc.
Nghe đến đó, tôi không cầm được nước mắt. Bao năm oán trách, bao tủi hờn trong lòng bỗng hóa thành nỗi thương vô hạn. Tôi quỳ xuống trước di ảnh bà, khấn rằng:
– Mẹ ơi, con hiểu rồi… Con cảm ơn mẹ.
Trong đám tang, con trai tôi, nay đã là một thanh niên cao lớn, đến bên tôi nói nhỏ
:
– Bao năm nay chú thương con như bố ruột. Chú làm việc quần quật để nuôi con ăn học, có lần còn ngất xỉu vì kiệt sức.
Tôi nghẹn ngào, nhìn đứa con mà nước mắt trào ra. Tôi từng nghĩ mình bị tước đi tất cả, hóa ra lại được yêu thương theo một cách khác, âm thầm mà sâu nặng.
Trước khi rời đi, tôi lặng lẽ gửi cho em chồng 300 triệu và dặn:
– Chị đã nợ em cả thanh xuân, đời này khó trả hết được. Số tiền này là chút tấm lòng của chị. Em hãy cầm số tiền này và lo cho gia đình thật tốt.
Cuộc đời thật lắm ngã rẽ. Có những người vì thương ta mà buộc phải làm điều khiến ta tổn thương. Mẹ chồng tôi đã chọn cách tàn nhẫn nhất để cho tôi con đường sống tốt hơn. Mãi đến khi bà mất, tôi mới hiểu lòng bà.
Giờ đây, tôi chỉ mong ở nơi xa, mẹ chồng và chồng cũ tôi sẽ yên lòng, vì tôi đã hiểu, đã tha thứ và vẫn mãi mang ơn họ suốt đời.
Chồng đã mất 6 năm vì ta;;i nạ//n lao động ở nước ngoài, hôm đó tôi đang dắt con đi học thì con trai nói

Chồng tôi đã mất 6 năm vì tai nạn lao động ở nước ngoài – cho đến sáng hôm ấy, con trai tôi nói một câu khiến tôi đứng chết lặng giữa đường
Sáu năm trước, chồng tôi đi lao động ở nước ngoài với ước mơ đổi đời. Anh ấy làm trong một công trình xây dựng lớn, và rồi… tai nạn xảy ra. Một vụ sập giàn giáo kinh hoàng. Tin báo về như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi: “Anh ấy không qua khỏi.”
Tôi gục ngã, nhưng vẫn phải đứng dậy vì con. Nó khi ấy còn chưa biết nói. Tôi nuốt nước mắt, vừa làm mẹ, vừa làm cha.
Rồi sáng nay, như mọi ngày, tôi dắt con đi học. Trời lất phất mưa.
Giữa lúc đang bận che ô, thằng bé – giờ đã 7 tuổi – bất ngờ kéo tay tôi, chỉ về phía bên kia đường.
Nó nói, giọng rất bình thản, như thể vừa thấy một người quen:
“Mẹ ơi, sao bố lại mặc áo mưa màu xanh, đứng kia kìa?”

Tôi chết lặng.
Ánh mắt tôi lập tức nhìn theo hướng con chỉ. Và đúng thật… có một người đàn ông, cao lớn, mặc chiếc áo mưa màu xanh, quay lưng lại phía chúng tôi. Anh ta đứng im, sát mép đường, như đang chờ đèn đỏ.
Tôi không hiểu sao tim mình đập mạnh đến thế. Một cảm giác kỳ lạ – vừa quen thuộc, vừa mơ hồ – khiến tôi không thở được.
Tôi chạy đến. Người đàn ông quay lại…
Tôi đứng chết lặng một giây dài, cảm giác mơ hồ vẫn vây quanh. Người đàn ông đó… anh ấy nhìn tôi, ánh mắt chợt lóe lên sự quen thuộc lạ kỳ, nhưng chỉ trong tích tắc, rồi lại trở nên xa lạ như một bóng ma.
Cảm giác ấy khiến tôi như bị đóng băng, không thể nhúc nhích. Con trai tôi vẫn đứng bên cạnh, ngây thơ, nhìn tôi rồi lại nhìn người đàn ông kia, như thể đang đợi tôi phản ứng.
“Con nói đúng không?” Tôi mím môi, khẽ hỏi, giọng run run, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi đến thế.
Người đàn ông đứng đó, im lặng. Tôi càng tiến gần, càng nhận ra có gì đó không ổn. Anh ấy không hề động đậy. Làn mưa nhẹ rơi trên áo mưa xanh, nhưng tôi không thể thấy rõ được gương mặt anh ta qua lớp mưa giăng mờ ảo.
Rồi, khi tôi chỉ còn cách anh ta vài bước, một điều kỳ lạ xảy ra. Người đàn ông quay lưng lại, bước đi nhanh chóng mà không hề quay lại nhìn.
Nhưng khi anh ta quay đi, tôi nhận ra… đó là chiếc áo mưa mà chồng tôi hay mặc mỗi lần ra ngoài khi trời mưa. Chiếc áo mưa cũ kỹ, đã sờn rách một chút, nhưng tôi biết rõ, đó là của anh.
Bất giác, tôi hét lên: “Anh, anh là ai?!”
Nhưng rồi, chỉ có gió và mưa trả lời tôi. Anh ta không quay lại.
Tôi đứng thẫn thờ, lòng nặng trĩu. Con trai tôi lại kéo tay tôi, giọng ngây thơ nhưng đầy kiên quyết:
“Mẹ, sao mẹ không gọi bố lại?”
Tôi nhìn con, trong lòng chợt dâng lên một nỗi lo âu, một nỗi đau khôn tả. Bước chân tôi bỗng trở nên nặng nề.
Chồng tôi đã mất 6 năm, hay thật sự… anh ấy chưa bao giờ rời đi?
Câu hỏi đó cứ vẳng mãi trong đầu tôi, như một nỗi ám ảnh không lời giải.