Cánh cổng năm xưa
Tôi về quê đúng 4 năm 2 tháng kể từ ngày đặt chân sang Nhật làm việc.
Đêm trước chuyến bay, tôi không chợp mắt. Tôi cứ hình dung cảnh thằng cu Bin – mới 3 tuổi lúc tôi đi – chạy ùa ra ôm mẹ. Tôi tưởng tượng cả căn nhà cũ đang được sửa lại từ số tiền tôi gửi về. Tưởng chồng tôi – Hùng – sẽ nắm tay tôi, nói:
– Khổ cho em quá, vợ ạ.
Tôi ôm những tưởng tượng ấy suốt 4 năm ròng. Ngày tôi bay đi, nhà tôi nghèo đến mức mái tôn dột mưa, tường bong vôi, đêm nằm thấy gió thốc vào mặt. Tôi chỉ có một mong muốn: đi làm để đổi đời.
Tôi gom từng đồng, nhịn ăn, nhịn mặc, làm tăng ca đến kiệt sức – tất cả gửi về cho Hùng.
Gửi để nuôi con.
Gửi để xây nhà.
Gửi để anh đỡ khổ.
Ấy vậy mà ngày tôi về, đứng trước cánh cổng nhà – tôi chết lặng.
Cánh cổng mới bằng sắt, sơn màu đen sang trọng. Bên trong, một căn nhà hai tầng mới tinh, sáng choang.
“Hùng đã xây xong rồi! Giỏi quá…!” – Tôi reo thầm.
Nhưng đó chỉ mới là cú sốc đầu tiên.
2. Tiếng trẻ con lạ
Tôi mở cửa cổng bước vào thì nghe tiếng trẻ con bi bô trong nhà. Giọng không phải của Bin.
Chuyện đó không khiến tôi nghi ngờ… cho đến khi một giọng phụ nữ trẻ măng cất lên:
– Con đừng nghịch nữa. Bố về mắng bây giờ.
Tôi sững người.
Vừa lúc đó, từ trong nhà, một cô gái tầm 22–23 tuổi bước ra. Cô ta mặc váy hoa, tóc buộc cao, mặt phấn son nhẹ.
Thấy tôi kéo vali, cô ta thoáng giật mình, rồi nhanh chóng tươi cười:
– Chị… chị tìm ai ạ?
Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ chồng tôi trong nhà đi ra.
Bà nhìn tôi như nhìn người xa lạ:
– Ơ… My đấy à? Sao… về mà không báo trước?
Tôi nghẹn họng.
– Con… về thăm nhà, thăm Bin.
Cô gái trẻ quay sang mẹ chồng tôi, ngọt như mật:
– Mẹ ơi, bố Hùng bảo chiều nay anh ấy về sớm mà…
“Mẹ”…?
Tôi đứng chết trân.
Cô ta gọi mẹ chồng tôi là “mẹ”?
Mẹ chồng tôi không phản bác, còn gật đầu rồi dỗ đứa bé đang ôm búp bê.
Đứa bé khoảng 2 tuổi.
Hoàn toàn không phải con tôi.
3. Sự thật phơi bày
Tôi hỏi như cố nén tiếng run:
– Đây… là ai?
Cô gái trẻ đáp tỉnh bơ:
– Em là Lan. Vợ… của anh Hùng.
Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
– Còn đây… là con anh ấy. – Lan bế đứa bé lên. – Nhà xây xong rồi, chị thấy đẹp không?
Tôi quay sang mẹ chồng:
– Mẹ… chuyện này là sao? Bin đâu? Con trai con đâu?
Mẹ chồng thở dài như thể bà là người đáng thương:
– Nó gửi thằng Bin cho nhà trẻ trong xã. Tao bận trông nhà cho thằng Hùng đi làm, đâu có thời gian…
Tôi hét lên:
– Mẹ để cháu ở nhà trẻ suốt ngày à? Con gửi tiền về để mẹ bỏ bê cháu thế sao?
Bà lập tức đổi sắc mặt:
– Tiền gì? Tao tưởng mày gửi để thằng Hùng xây nhà. Nhà này đứng tên nó đấy.
Tôi nhìn căn nhà sạch sẽ, tầng 2 có ban công, tường ốp đá.
Tôi hỏi:
– Con gửi tiền 4 năm, tổng hơn 1 tỷ ba… xây nhà hết bao nhiêu?
Lan cười nhếch mép:
– Nhà này tầm tám trăm triệu là xong. Anh Hùng bảo… còn dư thì để anh ấy lo cho mẹ con em.
Tôi lùi một bước, choáng váng:
800 triệu cho căn nhà, còn gần 600 triệu… chạy đi đâu?
Lan nhìn tôi, đôi mắt không che nổi sự hả hê:
– À, anh ấy bảo chị không về nữa. Anh bảo chị bên Nhật sống rồi, bỏ bê chồng con. Em nghe tội nghiệp nên… em thay chị chăm anh ấy.
Tôi suýt ngã.
Người phụ nữ đó “thay tôi chăm chồng tôi”, sống trong căn nhà tôi gửi tiền xây, bế con của chồng tôi, gọi mẹ chồng tôi là “mẹ”.
Còn con trai tôi – thằng Bin – bị bỏ ở nhà trẻ xã, không ai đoái hoài.
4. Màn diễn của kẻ bội bạc
Hùng về lúc chiều.
Anh ta bước vào sân, thấy tôi đứng đó, mặt tối sầm, rồi lập tức xoa dịu:
– Ôi My… sao em về mà không báo anh một tiếng?
Tôi nhìn hắn, câu trả lời bật ra ngay:
– Để anh kịp giấu con riêng? Kịp đuổi bồ đi?
Hùng đổi sắc:
– Em… nghe ai nói?
Lan chạy lại, ôm lấy tay hắn, nước mắt như được bật nút:
– Anh ơi, chị ấy về chửi em! Em có làm gì đâu…!
Mẹ chồng tôi chạy ra:
– My! Con làm loạn cái gì thế hả?
Tôi cười cay đắng:
– Mẹ, đây là con trai con gửi tiền về 4 năm trời sao?
Lan che miệng:
– Chị ấy bảo tiền chị ấy gửi đó! Trong khi anh Hùng kể hết cho em rồi. Anh ấy làm công trình vất vả, dành dụm từng đồng…
Hùng lập tức hùa theo:
– Đúng! Nhà này là do anh xây. Em đừng ăn nói hồ đồ.
Tôi lạnh người.
Họ đã chuẩn bị sẵn kịch bản.
Họ định dựng tôi thành kẻ bỏ chồng bỏ con.
5. Sự trở mặt của những kẻ ruột thịt
Đêm đó, tôi đến nhà trẻ tìm Bin.
Cháu thấy tôi thì chạy ùa vào lòng:
– Mẹaaa… mẹ về thật rồi à?
Tôi ôm con, nước mắt rơi ướt tóc nó.
Da thằng bé xanh xao, tay chân gầy rộc.
Cô giáo thở dài:
– Bố cháu toàn gửi muộn đón sớm. Có hôm để cháu ở đây 12 tiếng liền. Cháu ốm cũng không ai đưa đi khám.
Tôi bủn rủn.
Hùng – người tôi yêu, người tôi gửi gắm con – lại bỏ mặc nó như thế.
Tôi bế Bin về thẳng nhà bố mẹ đẻ.
6. Tôi quyết trả thù
Tôi biết khóc không giải quyết được gì.
Tôi cần tỉnh táo.
Đêm đó, khi Bin ngủ, tôi lấy điện thoại, mở lại tất cả sao kê từng năm tôi gửi tiền về.
Tôi ghép chúng vào một file PDF dài gần 60 trang.
Rồi tôi gọi cho luật sư – bạn của chú họ tôi.
– Cháu muốn ly hôn, và kiện vụ chiếm đoạt tiền. Nhà đứng tên ai?
– Hùng.
– Tốt. Càng dễ xử lý.
– Sao lại dễ?
– Cháu có chứng cứ chuyển tiền. Nếu chứng minh mục đích là gửi nuôi con và xây nhà chung, anh ta chiếm dụng bất hợp pháp. Và… con riêng kia chính là điểm yếu lớn nhất của anh ta.
Tôi im lặng vài giây.
– Chú, cháu muốn đòi lại tất cả.
– Cháu sẽ đòi được hơn thế.
7. Cơn bão ập xuống nhà chồng tôi
Ba tuần sau, UBND xã gửi giấy mời Hùng.
Cùng lúc đó, công an huyện bắt đầu điều tra nguồn tiền xây nhà – vì tôi tố cáo anh ta lạm dụng tài sản của vợ đang lao động nước ngoài.
Lan hoảng loạn, chạy đi chạy lại.
Mẹ chồng tôi thì đập bàn:
– My! Con làm gì mà ác vậy? Nhà cửa còn chưa ấm hơi đã kiện!
Tôi đứng thẳng, trả lời rõ ràng:
– Con không kiện nhà. Con kiện Hùng. Và kiện cái sự tàn nhẫn của anh ấy đối với con ruột mình.
Lan gào lên:
– Nhà này là của anh Hùng! Chị nói linh tinh!
Tôi cười:
– Vậy cô chuẩn bị chuyển ra ngoài đi. Vì tòa đã yêu cầu niêm phong, chờ phân chia tài sản.
Lan tái mét.
Mẹ chồng đổ sụp xuống ghế.
Còn Hùng… run như cầy sấy.
8. Ngày ra tòa
Tòa hỏi:
– Số tiền 1 tỷ 320 triệu gửi về, bị đơn Hùng giải trình thế nào?
Hùng lắp bắp:
– Tiền đó… là My cho tôi…
– Có văn bản cho tặng không?
– Không.
Luật sư của tôi đưa ra giấy tờ:
– Đây là tin nhắn Hùng báo “đang xây nhà chung”, “để tiền nuôi con”, “chờ em về ở”. Đây là bằng chứng anh ta dùng tiền cho mục đích chung rồi sang tên riêng – hành vi chiếm đoạt.
Cả phòng xử im lặng.
Tòa phán:
– Chuyển quyền sở hữu nhà lại cho nguyên đơn – chị My.
– Buộc bị đơn hoàn trả phần tiền chênh lệch còn lại.
– Con chung do mẹ trực tiếp nuôi.
– Bị đơn có trách nhiệm chu cấp hàng tháng.
Lan òa khóc.
Hùng mặt trắng dã.
9. Tôi lấy lại tất cả
Một tháng sau, tôi đứng trước cổng căn nhà ấy – căn nhà tôi từng đau đớn nghĩ là của “vợ bé”.
Giờ đây, nó thuộc về tôi và Bin.
Lan dọn đồ, khóc mếu:
– Chị ác lắm My ơi…
Tôi lạnh lùng:
– Ác là khi cô cướp chồng người ta rồi bỏ mặc con người ta.
Hùng còn định níu kéo:
– My, anh…
Tôi dứt khoát:
– Đời này, tôi chỉ trả thù bằng cách sống tốt hơn thôi. Anh không còn giá trị gì để tôi yêu hay hận.
Họ đi khỏi cổng.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy hối hận.
Bà thều thào:
– My… mẹ xin lỗi…
Tôi đáp:
– Mẹ xin lỗi Bin ấy, không phải con.
Rồi tôi đóng cổng lại.
10. Kết
Tối hôm đó, tôi đưa Bin lên tầng hai. Từ ban công, gió quê thổi mát.
Bin ôm cổ tôi:
– Mẹ ơi, nhà mình đẹp quá!
Tôi cười:
– Ừ. Nhà này là của mẹ con mình.
Nó hỏi:
– Bố Hùng đâu?
Tôi nhẹ nhàng:
– Bố… đi xa rồi. Từ nay mẹ ở đây với con.
Bin gật đầu, dựa vào vai tôi.
Gió thổi tung rèm.
Tôi khẽ nói với chính mình:
“Cảm ơn đời vì một cú ngã. Để tôi biết đứng dậy bằng đôi chân mạnh nhất của mình.”