Mẹ chồng đu;ổ;;i tôi ra khỏi nhà giữa mưa lớn, chồng cũng im như thóc, sáng hôm sau công ty chồng cũ phá sản, lời của luật sư khiến cả nhà chồng ch;e;t lặng….
Trời đổ mưa như trút. Tiếng sấ/m rền vang át cả tiếng tôi k/hóc. Tôi đứng trước cánh cổng sắt lạ/nh bu/ốt, trên tay chỉ có một túi quần áo mỏng, váy cưới tôi từng mặc nay chỉ còn là kỷ niệm nh/ói đ/au trong tim.
“Loại đàn bà v/ô p/húc, c//út khỏi nhà tôi đi!” – mẹ chồng h/ét lên, ánh mắt đầy kh//inh mi//ệt.
Tôi ru/n rẩ/y quay lại, nhìn chồng. Anh ta đứng lặng trên bậc thềm, tay đút túi quần, không nói một lời. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh lạnh tanh, khác xa người đàn ông từng nắm tay tôi thề nguyện.
“Tôi… tôi không làm gì sa/i cả…” – tôi cố nói, giọng nghẹn ngào.
“Không sai à?” – bà ta gằn giọng – “Con dâu nhà này mà không sinh được con thì để làm gì? Nhà tôi không nuôi đồ v/ô dụ/ng!”
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tôi nhìn xuống tờ giấy x/ét nghi/ệm còn nhăn nhúm trong tay – kết quả là con trai bà mới là người v//ô si//nh, nhưng tôi chưa từng nói với ai. Tôi nghĩ chỉ cần yêu, chỉ cần tin, chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua. Nhưng lòng tốt của tôi bị gi/ẫm /nát dưới chân.
Đêm ấy, tôi lê từng bước trong mưa, quần áo ướ/t sũ/ng, trái tim rã rời. Tôi không biết đi đâu, chỉ biết mình đã mất tất cả – nhà, chồng, và niềm tin vào tình người.
Một tháng sau, tôi nộp đơn l/y hô/n. Anh ta ký mà không do dự. Khi luật sư đọc xong bản thỏa thuận, anh chỉ nói một câu:
“Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ chuyển. Nhưng từ giờ, đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”
Tôi mỉm cười, gật đầu. Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần tự do.
Sau l/y h/ôn, tôi rời thành phố, bắt đầu lại từ đầu. Tôi xin vào một công ty kiến trúc nhỏ, làm việc miệt mài, dành dụm từng đồng. Không ai biết rằng, trước khi lấy chồng, tôi từng là kiến trúc sư được nhiều công ty săn đón. Tôi chỉ từ bỏ mọi thứ vì tin vào tình yêu và gia đình.
Ba năm sau, tôi trở thành giám đốc chi nhánh của một tập đoàn lớn – trụ sở tại chính thành phố nơi chồng cũ tôi từng sinh sống. Còn anh ta – sau khi cưới người phụ nữ khác, mở công ty riêng nhờ vốn của mẹ – đang ăn nên làm ra, ít nhất là trên bề ngoài.
Cho đến một buổi sáng định mệnh…

…buổi sáng mà mọi thứ trong cuộc đời họ đảo ngược hoàn toàn.
Hôm đó, tôi đang ngồi ở phòng họp tầng 15, chuẩn bị ký hợp đồng đầu tư vào một dự án lớn. Bỗng trợ lý chạy vào, mặt tái nhợt:
– Chị… chị ơi, công ty Minh Long… phá sản rồi!
Tôi khẽ nhíu mày.
Minh Long – chính là công ty của chồng cũ tôi.
Tôi im lặng vài giây, rồi bình thản ra hiệu tiếp tục cuộc họp. Nhưng điện thoại của tôi rung liên tục. Gọi đến không ai khác… mẹ chồng cũ.
Tôi không bắt.
Đến trưa, luật sư của tôi bước vào phòng làm việc, đặt một tập hồ sơ lên bàn:
– Chị nên xem cái này.
Tôi mở ra. Trong đó là toàn bộ thông báo: phá sản, kiện tụng, nợ ngân hàng, sai phạm nội bộ. Tên chồng cũ tôi nằm ở danh sách bị điều tra sai phạm tài chính. Và quan trọng nhất…
Công ty Minh Long chính thức bị tập đoàn của tôi mua lại với giá 1/10 giá trị thị trường.
Tôi khẽ tựa người vào ghế. Ba năm trước, họ đuổi tôi khỏi nhà trong cơn mưa như một món đồ thừa. Ba năm sau, số phận đưa họ đến đứng trước cửa chính công ty tôi… để cầu xin.
Và điều đó đến nhanh hơn tôi nghĩ.
Hôm sau, khi tôi bước xuống sảnh tập đoàn, đã thấy mẹ chồng cũ và chồng cũ đứng chờ. Bà ta vừa thấy tôi liền lao tới:
– Con ơi! Con giúp mẹ với! Người ta siết nợ hết rồi! Cứu công ty, cứu thằng Tuấn đi con!
Tôi nhìn bà ta – người từng xô tôi ra khỏi nhà giữa mưa đêm, gọi tôi là “đồ vô phúc”. Giờ tóc bà ta bết mồ hôi, mắt thâm quầng vì mất ngủ.
Chồng cũ thì đứng cúi đầu, tay run run:
– Anh… xin lỗi. Ngày xưa… anh sai rồi. Em giúp anh một lần được không?
Tôi vẫn im lặng. Luật sư của tôi đi cùng, nghiêm giọng:
– Bà và anh nên bình tĩnh. Chúng tôi đã thông báo rõ trong đơn: tài sản của công ty Minh Long sẽ được tập đoàn chúng tôi tiếp quản. Không có chuyện thương lượng lại.
Mẹ chồng cũ hốt hoảng nắm lấy tay luật sư:
– Không! Phải có cách chứ! Chúng tôi với cô ấy từng là một nhà! Cô ấy không thể tuyệt tình vậy được!
Luật sư nhìn bà ta, nói chậm rãi:
– Bà ạ, cô ấy không tuyệt tình. Chính gia đình bà đã chấm dứt tình nghĩa ba năm trước, trong đêm mưa đó rồi.
Câu nói ấy khiến cả sảnh im phăng phắc.
Bà ta chết lặng. Còn chồng cũ thì mặt trắng bệch.
Luật sư tiếp tục đặt một tài liệu lên bàn họp bên cạnh:
– Ngoài ra, chúng tôi còn nhận được đơn tố cáo sai phạm tài chính của anh Tuấn. Nếu xác minh đúng, anh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Tuy nhiên… cô ấy vẫn ký vào đơn khoan hồng cho anh, vì không muốn anh ngồi tù.
Mẹ chồng cũ sững sờ, quay sang nhìn tôi như không tin được:
– Con… con làm vậy… để cứu nó sao?
Tôi khẽ mỉm cười:
– Tôi không cứu ai cả. Tôi chỉ không muốn người từng là chồng mình chìm quá sâu. Còn công ty… thì tôi không có lý do gì để trả lại.
Chồng cũ nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
– Anh… cảm ơn em. Anh biết mình không xứng để em tha thứ. Nhưng… em có thể… cho anh một cơ hội làm lại không?
Tôi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt anh:
– Ngày anh im lặng để mẹ anh đuổi tôi ra khỏi nhà, cơ hội đã kết thúc rồi.
Tôi quay đi, cất bước về phía thang máy. Nhưng khi cửa thang máy chuẩn bị đóng, tôi nói một câu – câu mà luật sư của tôi thường nhắc, nay tôi trả lại cho họ:
– Luật sư của tôi nói đúng: “Mọi sự đối xử đều có giá.”
Và hôm nay… gia đình anh đã phải trả giá đủ.
Cánh cửa thang máy khép lại.
Bỏ lại sau lưng một gia đình khuỵu xuống giữa đại sảnh, im lặng đến đáng thương.
Còn tôi – cuối cùng cũng bước ra khỏi quá khứ, nhẹ tênh như sau cơn mưa năm ấy.