T4. Th11 19th, 2025

Tiếng búa của vị thẩm phán gõ xuống khô khốc, vang vọng khắp phòng xử. “Hai người chính thức không còn là vợ chồng.”

 

Linh hít một hơi thật sâu, cố nén cho lồng ngực đang sắp vỡ tung ra. 10 năm. 10 năm thanh xuân, 10 năm hy sinh, 10 năm chịu đựng sự gia trưởng và coi thường của Hùng, cuối cùng cũng kết thúc bằng một phán quyết lạnh lùng. Bé Bin, con trai 5 tuổi của họ, siết chặt tay mẹ. Nó còn quá nhỏ để hiểu hết, nhưng nó cảm nhận được sự căng thẳng.

 

 

Hùng đứng dậy, vươn vai một cái như trút được gánh nặng. Hắn liếc nhìn Linh – người vợ vừa cũ của mình – trong bộ quần áo đã sờn vai, ôm cái túi xách bạc màu. Hắn đã lấy được căn nhà. Hắn chỉ phải chu cấp cho con một khoản rẻ mạt. Hắn thắng.

 

Bước ra khỏi phòng xử, Hùng đi trước vài bước, rồi đột ngột dừng lại. Hắn quay người, nhìn Linh bằng ánh mắt ghê tởm, và nhếch mép cười. “Nói thật,” hắn rít qua kẽ răng. “Tôi cũng thấy mừng cho cô. Nhưng mà nghĩ lại cũng tội. Ngữ như cô, vừa già, vừa quê, vừa nát, giờ có đứng đường cũng chẳng đứa nào nó thèm ngó.”

 

 

Cái tát bằng lời nói còn đau hơn ngàn cái tát vật lý. Mặt Linh tái đi. Cô vội ôm con vào lòng, như thể muốn che chắn con khỏi những lời độc địa của bố nó. Cô không nói gì, chỉ cắn chặt môi đến bật máu, cố bước thật nhanh về phía cổng tòa án.

 

Hùng cười ha hả sau lưng. Hắn đút tay vào túi quần, huýt sáo, tận hưởng chiến thắng tuyệt đối của mình. Hắn đã tự do, và hắn đã kịp đạp cho con đàn bà hắn từng gọi là vợ xuống vũng bùn.

 

 

Linh đẩy cánh cổng sắt nặng nề của tòa án. Ánh nắng chói chang làm cô lóa mắt. 5 phút. 5 phút kể từ khi hắn nói câu đó. 5 phút mà cô ngỡ như mình vừa đi qua địa ngục. Cô và con đứng bơ vơ bên lề đường, không biết phải đi đâu.

 

 

Đúng lúc đó, một chiếc Mercedes S-Class màu đen bóng lộn, sang trọng, từ từ trờ tới và dừng lại ngay trước mặt ba người. Hùng, đang định bắt taxi, cũng phải khựng lại. Hắn nheo mắt. Xe của ai mà oách vậy?

 

Cửa sau bật mở. Nhưng người bước ra không phải tài xế, mà là một người đàn ông mặc bộ vest Ý may đo hoàn hảo. Mái tóc chải ngược, đồng hồ Patek Philippe lấp lánh trên cổ tay. Hùng chết sững.

 

 

Đó là Quân. Tổng giám đốc tập đoàn nơi Linh đang làm kế toán quèn. Sếp tổng của cô! “Anh… Anh Quân?” Hùng lắp bắp. “Sao… sao sếp lại ở đây?”. Quân không thèm liếc Hùng lấy một cái. Ánh mắt anh chỉ dán chặt vào hai mẹ con Linh, dịu dàng và xót xa.

 

 

“Chú Quân!” Bé Bin bất ngờ reo lên, tuột khỏi tay mẹ, chạy ào tới ôm chầm lấy chân Quân.Hùng trợn tròn mắt. Con trai hắn… gọi sếp tổng là “chú” một cách thân mật? Quân mỉm cười, xoa đầu thằng bé. “Bin ngoan, hôm nay chú có mang mô hình tàu chiến con thích. Lên xe đợi chú một lát nhé.”

 

Anh ra hiệu cho tài xế, người đã vòng ra mở cửa xe cho Bin. Thằng bé vui vẻ leo tót lên chiếc xe sang trọng. Sau khi cánh cửa xe đóng lại, Quân quay sang Linh. Cô vẫn đứng bất động, nước mắt lưng tròng, tay vẫn nắm chặt quai túi xách.

 

 

Và rồi, trước con mắt đang lồi ra của Hùng, trước hàng chục người qua lại trước cổng tòa án, vị Tổng giám đốc lịch lãm, người mà Hùng có mơ cũng không dám bắt chuyện, đã làm một hành động không tưởng.

 

 

Quân từ từ quỳ một gối xuống. Mặt đất bụi bặm, nhưng anh không màng. Anh ngước nhìn Linh, ánh mắt đầy trân trọng. “Linh,” giọng anh trầm ấm, rõ ràng. “Anh biết hôm nay là một ngày khó khăn. Nhưng anh cũng biết, đây là ngày đầu tiên em được tự do.”

 

 

Anh rút từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung màu xanh navy. Mở ra. Một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ, lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm lóa mắt Hùng. “Anh đã yêu em từ rất lâu,” Quân nói tiếp, phớt lờ gã chồng cũ đang hóa đá bên cạnh. “Nhưng anh tôn trọng em nên anh đã chờ. Chờ đến ngày em hoàn toàn thuộc về chính mình. Em có đồng ý… cho anh cơ hội được chăm sóc em và Bin suốt phần đời còn lại không? Làm vợ anh nhé, Linh.”

 

Linh nấc lên. Cô đưa tay che miệng, không thể tin vào mắt mình. Cô nhìn vào mắt Quân, thấy sự chân thành tuyệt đối. Cô gật đầu lia lịa, nước mắt hạnh phúc vỡ òa. Quân mỉm cười, rút chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng lồng vào ngón áp út của cô.

 

Hùng lúc này mới hoàn hồn. Hắn gào lên, mặt đỏ tía tai. “Cái… cái quái gì thế này? Linh! Con khốn! Mày… mày dám cắm sừng tao? Hai người… hai người lừa dối tôi!”

 

 

Quân đứng dậy. Anh nắm lấy bàn tay vừa đeo nhẫn của Linh. Anh quay sang nhìn Hùng, lần đầu tiên trong suốt cuộc nói chuyện. Anh không giận, anh chỉ cười, một nụ cười thản nhiên nhưng đầy sức nặng.

 

 

“Anh nhầm rồi,” Quân nói. “Tôi theo đuổi Linh sáu tháng nay, từ khi biết anh đối xử tệ bạc với cô ấy. Nhưng cô ấy luôn từ chối, cô ấy nói phải đợi đến khi có phán quyết của tòa, cô ấy mới có thể bắt đầu lại. Tôi tôn trọng cô ấy, nên tôi đã chờ.”

 

Anh mở cửa xe cho Linh.

“À, mà cũng phải cảm ơn anh,” Quân nói, giọng tươi cười rạng rỡ. “Cảm ơn anh đã buông tha cho cô ấy. Cảm ơn anh đã chê bai, vứt bỏ một viên ngọc quý.”

 

 

Anh ghé sát lại, vỗ vai Hùng, giọng thì thầm nhưng đủ cho cả ba nghe thấy: “Cảm ơn anh đã buông cô ấy… để tôi có cả vợ lẫn con.”

 

Chiếc xe sang trọng đóng sập cửa, nhẹ nhàng lướt đi, để lại Hùng đứng chôn chân giữa đường. Hắn nhìn theo làn khói, nhìn xuống bộ đồ hiệu của mình, rồi nhìn lại câu mỉa mai “đứng đường cũng không ai thèm” của mình 5 phút trước. Cú tát đó, vô hình, nhưng rát bỏng cả một cuộc đời.

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *