Ở làng Thạch Giang, ai cũng biết chị em Hà và Hân nhà bà Bảy.
Hà – chị gái – hiền lành, ngoan nết, sắp cưới anh Trọng, người đàn ông làm chủ xưởng gỗ, đàng hoàng, có của ăn của để.

Còn Hân – em gái – thì khác. Đẹp, sắc sảo, miệng lưỡi dẻo như bôi mật.
Ngay từ ngày anh Trọng đưa Hà về ra mắt, Hân đã nhìn anh bằng ánh mắt không đúng mực.
Đêm đó, Hân nói bóng nói gió với bạn thân:
“Đàn ông như anh Trọng…
Chị tao không xứng đâu.”
Không ai biết rằng trong đầu Hân đã bắt đầu nhen nhóm một kế hoạch đoạt anh rể.
Âm mưu bẩn thỉu
Ngày ăn hỏi đến gần, Hân bắt đầu gieo nghi ngờ:
“Chị Hà chắc gì còn… nguyên?
Người hiền quá thường dễ bị lừa lắm.”
Chị Hà chỉ cười buồn, chẳng để tâm.
Nhưng Hân chưa dừng lại.
Thấy anh Khải, đại gia xóm bên cạnh nổi tiếng ăn chơi, đang tìm “gái tơ”, Hân liền đến gạ:
“Anh muốn hàng xịn?
Em có người… mà chị em ruột cũng chẳng biết đâu.”
Khải tưởng thật, rót tiền như nước.
Hân lừa chị uống thuốc mê rồi đưa sang nhà nghỉ, chụp ảnh gửi cho đại gia Khải để chứng minh.
Cô ta nghĩ chỉ cần tung ảnh, Hà sẽ bị mang tiếng “không còn trong trắng”, hủy hôn ngay lập tức, và anh Trọng sẽ thuộc về mình.
Tất cả được Hân chuẩn bị trơn tru như mặt bàn kính.
Nhưng trời không cho cô ta đắc ý lâu.
Đêm tân hôn – Sự thật bị bóc trần
Buổi sáng hôm sau, cả làng tá hỏa vì đám cưới vẫn diễn ra bình thường.
Chị Hà vẫn làm cô dâu, mặt hồng hào như chưa từng có chuyện gì.
Hân đứng đơ như tượng.
Chẳng lẽ ảnh chưa đến tay anh Trọng?
Nhưng suốt buổi, anh Trọng vẫn cư xử hoàn hảo, chiều chuộng Hà như vàng.
Hân lo lắng, sốt ruột, nhưng vẫn ôm hy vọng:
“Đêm tân hôn rồi họ sẽ biết… rồi sẽ vỡ tung thôi.”
Đêm tân hôn đến.
Khi cả nhà ngủ say, Hân đứng ngoài vườn mận, tim đập thình thịch, chờ tiếng la hét hay cãi vã.
Nhưng càng chờ càng không nghe gì.
Rồi cửa phòng bật mở.
Anh Trọng bước ra, nhìn thẳng vào Hân, nở nụ cười lạnh thấu xương:
“Em thất vọng lắm phải không?”
Hân tái mặt.
Lúc ấy chị Hà cũng bước ra, tay cầm chiếc điện thoại với đoạn video Hân đưa chị vào nhà nghỉ.
Hà nói nhẹ mà sắc như dao:
“Camera nhà nghỉ lộ hết rồi em ạ.
Người đàn ông tối qua không phải đại gia Khải…
mà là anh trai anh Trọng cải trang.”
Chân Hân khuỵu xuống.
Anh Trọng tiếp lời:
“Chúng tôi biết em để ý tôi từ lâu.
Ngày em liên lạc với Khải, Khải báo lại cho tôi.
Nên chúng tôi dựng bẫy… để xem em dám làm đến đâu.”
Hân run như sắp quỵ.
Nhưng cú đánh chí mạng nhất là câu cuối cùng của anh Trọng:
“Hà vẫn nguyên vẹn.
Chúng tôi đã đưa cô ấy về nhà trước cả khi em rời nhà nghỉ.”“Người lên giường tối qua… là chính em – Hân.”
Hân giật nảy:
“Là… là sao?!”
Anh Trọng nhìn thẳng vào mắt cô:
“Thuốc mê em pha, em lẫn liều.
Người ngủ li bì không phải Hà… mà chính em.
Và người ‘mua’ em tối qua… đúng là đại gia Khải.”
Hân hét lên kinh hoàng.
Chị Hà chỉ thở dài:
“Em tự bán em đấy… không ai ép.”
Cả làng sau đó rầm rộ vì chuyện chưa từng xảy ra:
Cô em gái muốn phá đời chị, cuối cùng tự phá đời mình.
Còn anh Trọng và chị Hà sống hạnh phúc, càng thương nhau hơn.
Hân thì phải bỏ xứ một thời gian dài mới dám về.
Ngày cô trở lại, người ta vẫn nhắc câu chuyện ấy bằng bốn chữ: