Chăm cháu ngoại 8 năm đến khi cháu đi học, hết việc tôi lại về quê. Ra bến xe, con rể đưa cho tôi 1 túi nhỏ, tưởng là tiền các con biếu nhưng mở ra tôi sững sờ: Sao chúng nó đưa cho mình thứ này?
Thương con thương cháu, 8 năm trước tôi rời quê lên ở nhà con gái để chăm cháu và phụ việc nhà. 8 năm trôi nhanh nhưng với tôi là cả một đoạn đời.
Mỗi ngày trời còn chưa kịp sáng, tôi đã lọ mọ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chuẩn bị cặp sách cho cháu, rồi gọi hai vợ chồng nó dậy đi làm. Đưa cháu đến trường xong lại về nhà lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp.
Tôi từng nghĩ, mình là người ngoài, sống nhờ nhà con cái thì nên biết điều, làm gì cũng phải chu toàn. Tôi chẳng nề hà chuyện gì. Đến khi Nấm vào lớp một, tôi kiêm luôn việc kèm bài cho nó.
Có hôm Nấm sốt cao, cả hai vợ chồng nó đều đi công tác xa. Tôi cõng cháu vào viện trong đêm, ngồi bên giường suốt cả đêm không chợp mắt, lau người, canh nhiệt độ từng giờ.
Nhiều lúc về khuya, lưng đau buốt, nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ngồi ở ban công nhìn ánh đèn đường, nhớ cái sân nhỏ quê nhà, nhớ cây ổi đầu hè, nhớ tiếng gà gáy mỗi sáng. Nhưng rồi tôi lại quay vào, tiếp tục quay cuồng với đống công việc không tên.
Rồi ngày ấy cũng đến. Tối hôm đó, tôi gom hết can đảm nói với vợ chồng con gái:
– Mẹ nghĩ mẹ nên về quê rồi. Nấm ở nội trú, mẹ ở đây cũng không còn việc gì nhiều…
Con gái nhìn tôi, sửng sốt rồi đỏ mắt:
– Mẹ đi rồi, nhà này ai lo? Nhưng mẹ đã quyết rồi thì con không giữ…
Tôi thấy thái độ của con gái và con rể khác hẳn. Con gái thì thở dài liên tục, con rể nhìn tôi như tr;á;ch m;óc.
Hôm sau vợ chồng nó đưa cho tôi 1 cái túi nhỏ, tôi tưởng là tiền để tôi xe đò về quê và mua ít quà bánh về cho trẻ con trong xóm. Đến khi về nhà mới mở ra thì…

Đến khi về nhà mới mở ra thì…
Tôi chết lặng.
Không phải tiền.
Không phải chút gửi gắm, cảm ơn hay phụ dưỡng.
Mà là… hai hũ yến sào còn dang dở và một tờ giấy kê chi tiết “tiền ăn ở điện nước 8 năm”.
Tổng cộng: 126 triệu.
Dưới cùng là dòng chữ nguệch ngoạc:
“Mẹ ký xác nhận giúp con, sau này có ai hỏi còn có giấy tờ.”
Tim tôi buốt như ai cầm dao xoáy từng nhát.
Tôi chăm con chăm cháu đến bạc tóc, không một lời oán thán. Tôi tắm cho cháu nó từ lúc còn đỏ hỏn, tức tốc bế đi cấp cứu giữa đêm, giặt từng bộ quần áo nó vứt khắp nhà, nhai cơm mớm cháu lúc nó không chịu ăn.
Tôi nuôi cả nhà nó từ bữa sáng đến bữa tối.
Cuối cùng… cái tôi được nhận là một tờ “hóa đơn công nợ”.
Tôi nắm tờ giấy, tay run đến mức chữ nhòe đi.
Căn nhà 4 tầng giữa phố bỗng như lạnh ngắt.
Tôi đã từng nghĩ: người già không cần tiền, chỉ cần được thương.
Nhưng hóa ra, đến tình thương… cũng phải tính bằng tiền.