T4. Th11 19th, 2025

Trong nửa tháng mà 3 Người Con Nhà Bà Lựu Lần Lượt Ngã Bệ-nh và mất đúng 5h sáng, đến đứa cuối cùng khi khâ-m liệ;/m người nhà mới tá h;/ỏa phát hiện ra thứ đứng tim trên ngón út của cậu con trai…

 

Cả làng Thọ Vực mấy tuần nay không ngủ nổi. Chỉ trong nửa tháng, ba người con trai của bà Lựu – vốn là gia đình hiền lành nhất xóm – lần lượt ngã bệ=nh, mỗi người đều ra đi đúng 5 giờ sáng, không lệch một phút.

Điều kỳ lạ là cả ba trước khi m-ất đều không sốt, không đau, không dấu hiệu bệnh tật. Chỉ đến tối hôm trước, họ than lạnh sống lưng, răng va lập cập, rồi thiếp đi… và không bao giờ tỉnh lại.

Cả làng r;/ợn người.
Nhưng đến đứa cuối cùng, cậu út tên Tân – mới 19 tuổi – thì câu chuyện đẩy lên kin;/h ho–àng.

 

Tối đó, Tân vẫn còn ngồi ăn cơm với mẹ. Gần nửa đêm, cậu nói lạnh, xin đi ngủ. 4h40 sáng, bà Lựu giật mình nghe tiếng cửa mở nhẹ. Bà chạy ra thì thấy Tân đang đứng giữa sân, mắt nhắm nghiền, như bị ai đó dắt đi.

 

Bà gọi không thưa.
5h đúng, Tân khụy xuống.

 

Khi mọi người lo k-hâ/m liệ;/m, chuẩn bị làm tang lễ, thì ông thầy trong họ bỗng hét lớn:

 

“Dừng tay! Ngón út của thằng bé… có cái gì đó!”
Mọi người xô lại.
Và rồi đứng tim.

Không thể tin nổi, Trên ngón út bàn tay phải của Tân… 👇👇

Ông lã/o 70 tuổi cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ 2 để sin/h co/n nối dõi, giữa lúc ca/o tr/ào nhất của đêm đ/ộng ph/òng thì s/ự c/ố xảy ra…

 

 

Ông Tâm, một người đàn ông 70 tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên sự phong độ của một người từng trải. Là chủ một xưởng gỗ lớn nhất vùng, ông Tâm không thiếu tiền bạc, danh tiếng, hay sự kính nể từ dân làng. Nhưng có một nỗi đau âm ỉ mà không ai hay: ông chưa có con nối dõi. Người vợ đầu, bà Lan, dù chung sống hơn hai mươi năm, không thể cho ông một mụn con. Dù bà Lan hiền hậu, tận tụy, nỗi khao khát có một đứa con để tiếp nối dòng họ khiến ông Tâm quyết định làm điều mà cả làng xôn xao: cưới cô gái 18 tuổi, Hương, làm vợ hai.

 

 

Hương là con gái út của một gia đình nghèo khó ở làng bên. Với nhan sắc nổi bật – làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn, và nụ cười ngọt ngào – cô trở thành tâm điểm chú ý của bao chàng trai. Nhưng hoàn cảnh gia đình buộc Hương phải gật đầu trước lời cầ/u hô/n của ông Tâm, dù trái tim cô chưa từng r/ung độ/ng. Đám cưới diễn ra linh đình, cả làng kéo đến chúc mừng, nhưng đằng sau những lời chúc tụng là những ánh mắt t/ò m/ò và lời thì thầm về sự chênh lệch tuổi tác.

 

 

Đêm độ/ng ph/òng, căn phòng được trang hoàng lộng lẫy với rèm lụa đỏ và ánh nến lung linh. Ông Tâm, trong bộ đồ ngủ tơ tằm, không giấ/u nổi sự háo hức. Với ông, đây không chỉ là đêm t/ân hô/n, mà còn là bước ngoặt để thực hiện giấc mơ có con. Hương, trong chiếc áo dài mỏ//ng ta//ng, ngồi nép vào góc giường, đôi tay r//un rẩ//y đan chặt vào nhau. Nụ cười gượng gạo của cô không thể ch/e gi/ấu nỗi l/o lắ/ng trong ánh mắt.

 

 

Ông Tâm nhẹ nhàng tiến lại gần, giọng trầm ấm: “Hương, từ nay em là người nhà của tôi. Tôi sẽ cho em mọi thứ, chỉ cần em cho tôi một đứa con.” Hương cúi đầu, khẽ gật, nhưng trái tim cô như th/ắt lại. Cô chưa sẵn sàng, nhưng áp lực từ gia đình và lời hứa với mẹ khiến cô không thể lùi bước.

 

 

Căn phòng dần nó/ng lên bởi sự gầ//n g//ũi. Ông Tâm, với kinh nghiệm của một người đàn ông từng trải, dịu dàng dẫn dắt. Hương, dù ngượng ngùng, cố gắng đáp lại. Không khí trở nên căng thẳng, đầy khao khát và cả sự gượ/ng é/p. Đúng lúc ca/o trà/o, khi ông Tâm cảm thấy giấc mơ của mình đang ở ngay trước mắt, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa sổ…

 

 

 

 

Đúng lúc cao trào, khi ông Tâm tưởng như đã chạm đến hạnh phúc cả đời mong đợi, thì rầm! — cửa sổ bật tung.

Một bóng người lao vào phòng, lăn xuống nền nhà.

Hương giật bắn, hét thất thanh, còn ông Tâm choáng váng, thở hổn hển, tay run bần bật. Khi ánh nến lay động chiếu rõ khuôn mặt kẻ đột nhập, Hương sững sờ đến mức ngã gục xuống mép giường.

– Anh… Tuấn???

Đó chính là Tuấn – chàng trai hơn cô 3 tuổi, người đã hẹn sẽ đợi cô gom đủ tiền rồi cùng nhau trốn đi. Người tình cũ… người mà cô phải rời xa vì tiếng khóc của mẹ và món nợ gần trăm triệu đè lên vai gia đình.

Tuấn lao đến, ôm chặt Hương, giọng nghẹn:

– Anh không để em bị nhốt ở đây. Em phải đi với anh!

Ông Tâm tái mét, ngực phập phồng. Ông cố quát nhưng chỉ phát ra hơi thở gấp gáp. Hương cuống cuồng đỡ ông, nhưng ông hất tay cô ra, đôi mắt long lên:

– Con… con dám phản bội tao?!

Bàn tay ông run rẩy siết chặt ngực. Chỉ vài giây sau, ông đổ gục xuống.


Người ta đưa ông Tâm vào viện trong đêm. Chẩn đoán: nhồi máu cơ tim cấp, nếu trễ vài phút là khó qua khỏi.

Hương ngồi ngoài phòng cấp cứu, ánh nến đêm tân hôn của cô chưa kịp tắt. Tuấn muốn cô đi ngay, nhưng Hương chỉ lắc đầu, nước mắt chảy dài:

– Người ta có thể nói ông già – nhưng ông chưa từng đánh em, chưa từng mắng em. Ông chỉ muốn có một đứa con…

Tuấn chết lặng.


Một tuần sau, ông Tâm tỉnh lại. Ông không nhìn Hương, không nói một lời. Nhưng ngay khi bác sĩ rời phòng, ông khẽ hỏi:

– Cậu ta… có yêu con thật không?

Hương nghẹn:

– Có. Nhưng… con nợ ông một sự thật.

Ông Tâm quay mặt đi.

– Con không nợ gì ta cả. Ta cưới con vì ích kỷ, vì dòng họ, không phải vì con.

Ông dừng một nhịp, giọng khàn đi:

– Nhưng nếu con thật sự hạnh phúc… ta sẽ để con đi.

Hương òa khóc, quỳ xuống.

– Con không thể bỏ ông lúc này được.

Ông Tâm nhìn cô, đôi mắt 70 tuổi lần đầu xuất hiện thứ mà cả đời ông giấu kỹ — sự yếu đuối của một người già.


Ba tháng sau, ông Tâm âm thầm làm một việc không ai ngờ: Ông đưa Tuấn vào làm quản lý xưởng gỗ, ký một hợp đồng dài hạn đầy ưu đãi. Không ai hiểu vì sao.

Chỉ có Hương biết.

Ông nói với cô:

– Nếu một mai ta không còn sống, ít nhất con vẫn còn một chỗ để quay về. Còn… việc có con hay không… có lẽ ta đã sai khi coi đó là tất cả.

Và đêm ấy, ông gọi luật sư đến sửa lại di chúc.

Không phải để giao lại tất cả cho vợ hai.

Mà là để ghi thêm một câu:

“Nếu Hương sinh con – dù là con ai – thì đứa trẻ ấy vẫn là con của dòng họ này.”

Hương đứng bên cửa, nghe câu đó, nước mắt rơi mà không dám vào.

Vì chính lúc ấy, cô biết mình đã mang thai.

Nhưng không ai — kể cả ông Tâm — biết đó là con của ai…

By admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *