Cưới “b/à thím” U60 đang n;ợ n;ần chồng chất chỉ sau 5 ngày gặp mặt, bố đơn thân “v/ớ b/ở” khi vợ l/ộ thân phận thật
Anh Hùng, 38 tu/ổ/i, bố đơn thân nuôi con trai 8 tu/ổ/i sau cuộc hôn nhân đ/ổ v/ỡ. Người ta bảo đàn ông “gà trống nuôi con” thường yếu lòng, gặp được phụ nữ quan tâm là d/ễ xi/êu. Quả thật, chỉ sau 5 ngày quen biết qua mai mối, anh bất ngờ tổ chức đám cưới với một “bà thím” U60 tên Thoa – từng tự giới thiệu là “g/ó/a ph/ụ sống giản dị, chỉ cần một mái ấm”.
Cả làng xôn xao, ai cũng bảo anh “d/ạ/i g/á/i”, “tham của” vì bà Thoa vốn ăn mặc s/ang ch/ảnh, đi xe hơi, hứa hẹn lo lắng cho cha con anh đầy đủ. Anh Hùng cũng nghĩ mình may mắn, thậm chí còn khoe với bạn bè:
“Đúng là v/ớ b/ở, đời này không ngờ lại có người đàn bà thương mình, thương cả con mình như thế.”
Thế nhưng, chỉ vài tuần sau cưới, sự thật bắt đầu l/ộ diện. Bà Thoa bị chủ n/ợ k/é/o đến tận nhà, đập cửa ầm ầm. Trước sự ng/ỡ ng/àng của hàng xóm, một người đàn bà lực lưỡng ch/ử/i vọng vào:
“Bà Thoa! Đừng tưởng lấy chồng rồi trốn n/ợ được! Hơn 3 tỷ của tôi, bao giờ tr/ả?”
Anh Hùng tái mặt, vội hỏi vợ. Bà Thoa khóc lóc:
“Anh ơi, em định gi/ấ/u… nhưng em nợ người ta thật.
Em tưởng sau này trả dần, nào ngờ họ làm căng…”
Chưa dừng lại ở đó, vài ngày sau, một nhóm người l/ạ tìm đến, chìa giấy tờ: bà Thoa không chỉ n/ợ ti/ề/n, mà còn từng bị ki/ệ/n vì lừ/a đ/ả/o hụi họ, thậm chí còn có… ba đời chồng trước chưa dứ/t điểm hẳn.
Anh Hùng ch/ế/t đi/ế/ng. “Mái ấm” mà anh tưởng vớ được hóa ra chỉ là cái b/ẫ/y. Bà Thoa cưới anh chẳng phải vì tì/nh, mà là để có chỗ dựa che n/ợ.
Đêm ấy, nhìn con trai ngây thơ hỏi:
“Bố ơi, bác ấy có ở luôn với mình không?”
Anh Hùng chỉ thấy nghẹn đắng trong cổ, cay xè nơi khóe mắt.
Đám cưới của anh Hùng và bà Thoa vốn đã gây xôn xao cả làng. Người thì chúc mừng, kẻ thì cười nhạo: “Đúng là con cá cắ/n câu, biết đâu mà g/ỡ”. Nhưng không ai ngờ, ngay trong ngày cưới, cảnh tượng chưa từng thấy đã xảy ra.
Giữa lúc khách khứa đang nâng ly chúc phúc, ngoài cổng ập vào một đoàn người mặc áo mưa, tay cầm băng rôn đỏ chói. Trên đó ghi to…

Giữa lúc khách khứa đang nâng ly chúc phúc, ngoài cổng ập vào một đoàn người mặc áo mưa, tay cầm băng rôn đỏ chói. Trên đó ghi to:
“YÊU CẦU BÀ NGUYỄN THỊ THOA TRẢ 3 TỶ 250 TRIỆU!”
Tiếng hò hét, tiếng chửi rủa vang lên giữa tiếng nhạc đám cưới. Một người đàn ông gào lớn:
“Đừng để chúng tôi phá đám! Trả tiền, hoặc ra trình diện!”
Cả hội trường im phăng phắc.
Bà Thoa mặt trắng bệch như tro. Anh Hùng đứng chết lặng. Những ánh mắt thương hại – cười cợt – dè bỉu thi nhau đổ dồn vào anh.
Một bác họ của anh thì thầm, nhưng đủ để cả bàn nghe:
“Tôi nói rồi mà… Đàn bà gì 60 tuổi còn son phấn, xe hơi bóng loáng mà không ai biết nguồn gốc… thì chỉ có hai loại: đại gia hoặc đại nợ.”
Đến lúc này, bà Thoa quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa ôm chân chồng:
“Anh ơi, cứu em… Em chỉ cần được ở bên anh, em sẽ tìm cách trả…”
Anh Hùng đứng bất động – cho đến khi con trai túm tay anh, sợ hãi hỏi:
“Bố ơi… người ta có bắt bố đi không?”
Chỉ một câu trẻ con mà như tiếng dao xoáy vào tim.
Anh Hùng nắm tay con, rồi nhìn thẳng vào đám đông, giọng khản đặc nhưng dứt khoát:
“Tôi xin lỗi mọi người. Đám cưới… đến đây là hết. Tôi không thể bảo vệ một người xem tôi là chỗ trốn nợ.”
Rồi anh quay sang bà Thoa – người đàn bà từng được anh tin tưởng là “bến đỗ bình yên”:
“Tôi không trách chị vì quá khứ. Nhưng tôi không thể sống với một người… ngay cả sự thật căn bản nhất cũng không dám nói.”
Bà Thoa gục xuống, òa khóc thảm thiết. Khách bắt đầu ra về, không ai nói lời gì – chỉ những cái lắc đầu, những tiếng thở dài, và vài câu xì xào:
“Tưởng vớ bở, ai ngờ vớ… đống nợ.”
Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ, anh Hùng ngồi một mình ngoài hiên, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt thất thần.
Không phải vì mất vợ.
Mà vì mất niềm tin vào bản thân – vào lựa chọn của mình.
Nhưng khi con trai khẽ đến ngồi bên cạnh, dựa đầu vào vai anh và thì thầm:
“Không có bác Thoa… bố vẫn là bố tốt nhất với con.”
Anh Hùng bật cười – một nụ cười vừa đắng, vừa ấm.
Có lẽ, anh không “vớ bở” – nhưng anh vẫn còn thứ quý giá nhất đời: đứa con và bài học để thức tỉnh.