
Tôi là một người mẹ, một người bà như bao người phụ nữ khác. Đã bước sang tuổi ngoài 60, lẽ ra cái tuổi này tôi nên được nghỉ ngơi, thảnh thơi bên chén trà nóng, ngồi sân sau ngắm cây cối, thỉnh thoảng ghé chợ, gặp mấy bà bạn già chuyện trò sớm hôm. Nhưng suốt 8 năm qua, tôi đã rời quê, lên thành phố sống cùng vợ chồng con gái để chăm cháu ngoại.
8 năm, tưởng chừng là một khoảng thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng với tôi là cả một đoạn đời.
Hôm đó, tôi đang lau dọn nhà cửa thì nhận được cuộc gọi của con gái, giọng nó run run:
– Mẹ ơi, con với chồng đi làm suốt, không có ai đón Nấm, cơm nước cũng chẳng kịp lo. Mẹ lên với tụi con một thời gian được không?
Ở đầu dây bên kia, tôi còn nghe tiếng con bé Nấm lí nhí:
– Bà ngoại ơi, bà ngoại lên ở với con nha…
Tôi buông chiếc khăn lau đang cầm trên tay, nước mắt ứa ra. Trong lòng tôi lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ biết phải đi, phải lên với tụi nó. Vội vã thu xếp, tôi để di ảnh chồng vào đáy vali, bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố. Tôi nghĩ, lên vài tháng giúp tụi nó ổn định rồi về. Nhưng cuối cùng, tôi ở lại… tròn 8 năm.

Nhận cuộc gọi của con gái, tôi vội vã thu xếp hành lý lên thành phố. (Ảnh minh họa)
Từ hôm đến đó tới giờ, tôi chưa từng có một hôm ngủ nướng hay nghỉ ngơi đúng nghĩa. Mỗi ngày trời còn chưa kịp sáng, tôi đã lọ mọ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chuẩn bị cặp sách cho cháu, rồi gọi hai vợ chồng nó dậy đi làm. Đưa cháu đến trường xong lại về nhà lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp. Mỗi bữa cơm luôn đủ canh đủ món, vì tôi biết đứa con gái tôi bận rộn, con rể cũng vậy, tôi không muốn tụi nó về nhà mà còn phải lo nghĩ thêm.
Tôi từng nghĩ, mình là người ngoài, sống nhờ nhà con cái thì nên biết điều, làm gì cũng phải chu toàn. Tôi chẳng nề hà chuyện gì. Đến khi Nấm vào lớp một, tôi kiêm luôn việc kèm bài cho nó. Tôi học chưa cao, nhiều bài toán tôi không hiểu nổi, nhưng tôi vẫn lân la hỏi hàng xóm có người làm giáo viên, ghi chú lại rồi tối về chỉ cháu học.
Có hôm Nấm sốt cao, cả hai vợ chồng nó đều đi công tác xa. Tôi cõng cháu vào viện trong đêm, ngồi bên giường suốt cả đêm không chợp mắt, lau người, canh nhiệt độ từng giờ. Cháu hạ sốt lúc gần sáng, còn tôi thì ngủ gục bên mép giường, tay vẫn cầm chiếc khăn còn ướt.
Nhiều lúc về khuya, lưng đau buốt, nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ngồi ở ban công nhìn ánh đèn đường, nhớ cái sân nhỏ quê nhà, nhớ cây ổi đầu hè, nhớ tiếng gà gáy mỗi sáng. Nhưng rồi tôi lại quay vào, tiếp tục quay cuồng với đống công việc không tên.
Nói không buồn thì là nói dối. Tôi thấy tủi thân lắm. Có lần sinh nhật tôi, tôi tự tay nấu cơm rồi lặng lẽ ngồi ăn một mình. Vợ chồng nó chỉ nói đúng một câu:
– Mẹ sinh nhật vui vẻ nha.
Nói xong, chúng nó tiếp tục ngồi ôm máy tính làm báo cáo. Tôi cười gượng, quay đi giấu nước mắt.
Nhưng tôi không than vãn. Tôi hiểu tụi nó bận, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng. Tôi chỉ mong một ngày nào đó khi cháu lớn hơn, tôi có thể trở về quê, sống nốt những năm tháng tuổi già bên ký ức.

Sống cùng vợ chồng con gái, nhiều khi tôi thấy tủi thân lắm. (Ảnh minh họa)
Rồi ngày ấy cũng đến. Hè năm nay, con bé Nấm đậu vào trường nội trú trong thành phố. Ngày đưa cháu nhập học, nhìn nó vui vẻ xách balo chạy vào trường, tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng.
Tối hôm đó, tôi gom hết can đảm nói với vợ chồng con gái:
– Mẹ nghĩ mẹ nên về quê rồi. Nấm ở nội trú, mẹ ở đây cũng không còn việc gì nhiều…
Con gái nhìn tôi, sửng sốt rồi đỏ mắt:
– Mẹ đi rồi, nhà này ai lo? Nhưng mẹ đã quyết rồi thì con không giữ…
Sáng sớm hôm sau, tôi chuẩn bị hành lý. Cháu gái ôm chân tôi khóc:
– Bà ngoại đừng đi, con cuối tuần về thăm bà ngoại nha.
Tôi dỗ cháu, hứa sẽ trồng cà chua ở quê chờ nó về hái. Trước giờ xe chạy, con rể tôi vội vàng đến, dúi vào tay tôi một chiếc túi vải cũ, nói nhỏ:
– Mẹ ơi, đây là chút tấm lòng tụi con, mẹ hãy giữ lấy nhé.
Tôi cầm túi, trong lòng nghĩ chắc là ít tiền để tôi tiêu dọc đường hay mang về quê. 8 năm chăm cháu, lo nhà cửa, nếu là giúp việc ngoài, người ta cũng được trả lương. Tôi không đòi hỏi, nhưng tôi nghĩ ít nhiều nó cũng là sự ghi nhận.
5 tiếng ngồi xe khách, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, đến tối tôi mới có thời gian mở chiếc túi con rể đưa. Nào ngờ bên trong không có tiền, chỉ là một túi giấy nhỏ, đầy những mảnh giấy con, thiệp nhỏ, ghi chằng chịt chữ.
Tôi run run cầm tờ đầu tiên lên đọc. Là nét chữ của cháu gái tôi: “Bà ngoại ơi, sườn xào chua ngọt của bà ngoại là ngon nhất thế giới!”. Tờ tiếp theo là của con gái tôi: “Mẹ, năm ngoái mẹ bệnh mà vẫn dậy nấu sáng cho tụi con. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm”. Rồi là thư của con rể: “Mẹ, lần nào con đi công tác, mẹ đều bỏ thuốc say xe vào túi cho con. Con biết hết. Mẹ là người giữ mái ấm này nguyên vẹn…”
Tôi khóc, nước mắt rơi ướt đẫm những mảnh giấy. Bao nhiêu tủi thân, vất vả, hy sinh… phút chốc tan biến. Thì ra, tôi không bị lãng quên. Tôi không vô hình. Mỗi khoảnh khắc tôi tưởng như lặng lẽ, không ai nhớ đến… chúng đều đã ghi nhớ bằng cả trái tim.
Từ hôm về quê đến giờ, mỗi sáng tôi đều mang túi giấy ấy ra đọc. Tôi trồng cà chua ngoài sân, tưới nước, bắt sâu, chờ ngày Nấm về hái. Mỗi lần mở túi, tôi lại thấy mình đang ở trong căn bếp nhỏ nơi thành phố, nấu nướng, nghe cháu gái cười, nghe tiếng con gọi: “Mẹ ơi, cơm ngon quá!”
Tôi chợt hiểu, có những tình yêu không cần phô trương, không cần đong đếm bằng tiền. Nó nằm trong bát cơm nóng, lời hỏi han nhỏ nhẹ và trong những mảnh giấy không màu mè nhưng chứa đựng cả tấm lòng.
Chiếc túi nhỏ ấy là món quà lớn nhất đời tôi. Là sự công nhận, là yêu thương, là hồi đáp cho 8năm tôi lặng thầm bên con cháu.
Đúng 00h, đêm hôm rồi mà giá vàng làm sao thế này – SJC l;o;ạn rồi

Giá vàng miếng SJC, vàng nhẫn bất ngờ tăng trở lại vào cuối ngày, vượt 142 triệu đồng/lượng khi giá thế giới biến động mạnh.
Tối 10-10, giá vàng miếng SJC được các công ty vàng SJC, PNJ, DOJI, Bảo Tín Minh Châu niêm yết mua vào 140,2 triệu đồng/lượng, bán ra 142,2 triệu đồng/lượng, tăng trở lại 800.000 đồng/lượng so với mức thấp nhất trong ngày.
Trong khi đó, giá vàng nhẫn và vàng trang sức 99,99% các loại ổn định quanh 136,2 – 138,9 triệu đồng/lượng mua vào – bán ra, sau khi giảm 1,3 triệu đồng/lượng so với hôm qua.
Giá vàng trong nước có sự biến động trái chiều tại các doanh nghiệp. Trong khi giá vàng miếng SJC tại các công ty vàng lớn tăng trở lại, vẫn thấp hơn 300.000 đồng so với mốc đỉnh lịch sử hôm qua.
Giá vàng miếng trên thị trường tự do lại được một số cửa hàng vàng nhỏ ở TP HCM giảm mạnh xuống còn 144,4 triệu đồng/lượng mua vào, 146,4 triệu đồng/lượng bán ra, giảm tới 2,1 triệu đồng so với hôm qua.

Giá vàng miếng SJC tăng trở lại vào cuối ngày
Trên thị trường quốc tế, giá vàng cũng biến động mạnh. Chiều nay theo giờ Việt Nam, giá vàng có thời điểm tăng trở lại vượt mốc 4.000 USD/ounce. Tuy nhiên, đến tối nay, kim loại quý bất ngờ giảm trở lại, lùi sâu về 3.982 USD/ounce.
Nếu so với mốc đỉnh lịch sử ở vùng 4.060 USD/ounce, giá vàng đã giảm khoảng 80 USD/ounce (tương đương mức giảm 2,6 triệu đồng/lượng).
Theo giới phân tích, giá vàng đang chịu áp lực giảm trong ngắn hạn sau khi lập đỉnh quanh vùng 4.000 USD/ounce. Dù vậy, nhu cầu mua vàng mạnh mẽ từ các tổ chức và cá nhân thời gian qua đã giúp giá vàng khó giảm sâu.
Báo cáo mới nhất của Hội đồng vàng thế giới (WGC) cho thấy các quỹ ETF vàng đang chứng kiến dòng vốn chảy vào kỷ lục trong quý III/2025, nhất là nhu cầu tăng mạnh trong tháng 9 vừa qua. Theo báo cáo, có hơn 145 tấn vàng đã chảy vào các quỹ ETF toàn cầu trong tháng trước, trị giá hơn 17,3 tỉ USD. Sự tăng mạnh của giá vàng đã đẩy giá trị tài sản được quản lý lên mức cao kỷ lục.
Hiện giá vàng thế giới quy đổi theo tỉ giá niêm yết vào khoảng 126,7 triệu đồng/lượng.

Giá vàng miếng SJC biến động mạnh trong ngày hôm nay