Hồ Văn Lợi ra đi lặng lẽ sau cơn bạo bệnh rạng sáng 12-11 nhưng dấu ấn để lại trong lòng đồng đội, giới chuyên môn và người hâm mộ bóng đá TP HCM nói riêng, bóng đá Việt Nam nói chung, thì không hề nhỏ.
Hồ Văn Lợi bị loại từ vòng tuyển chọn vì thấp bé
Sinh năm 1970 tại Huế, Hồ Văn Lợi đến với bóng đá theo cách ít ai nghĩ đến. Anh từng bị loại ngay từ vòng tuyển chọn năng khiếu chỉ vì… vóc dáng thấp bé.
Tuy vậy, cuộc đời bóng đá của anh đã chứng minh điều ngược lại: Tài năng, ý chí và trái tim chơi bóng quan trọng hơn chiều cao. Trong suốt hơn một thập niên, Hồ Văn Lợi là linh hồn tuyến giữa của Cảng Sài Gòn – một trong 3 đội bóng mang tính biểu tượng của thành phố (cùng với Hải Quan và Sở Công nghiệp TP HCM).

Hồ Văn Lợi (quỳ, 14) tại lễ đăng quang của Cảng Sài Gòn
Không cao to, không ồn ào, nhưng mỗi lần anh chạm bóng, khán giả sân Thống Nhất đều cảm nhận được nét tinh quái, thông minh và tài hoa. Anh chạy ít, nhưng nghĩ nhanh. Anh không va chạm nhiều, nhưng biết cách làm trái bóng phục tùng.
Nếu anh ruột của Lợi là trung vệ Hồ Văn Tam tiêu biểu cho lối chơi mạnh mẽ, gan lì thì “Tiếu già” Hồ Văn Lợi là đại diện của trường phái chơi hoa mỹ, tinh tế và chọn vị trí cực tốt để dứt điểm – điều hiếm thấy ở một tiền vệ tấn công thấp bé, nhẹ cân. Chỉ cần hàng thủ đối phương sơ sẩy, Hồ Văn Lợi sẽ xuất hiện đúng lúc để trừng phạt họ…
Hồ Văn Lợi gây sốc với danh hiệu “Vua phá lưới”
Cầu thủ nhỏ con ấy từng đoạt danh hiệu Vua phá lưới V-League 2001-2002 – điều hiếm có với một nội binh ở thời giải đấu còn sôi động ngoại binh và sức mạnh cơ bắp.

Hồ Văn Lợi
Đặc biệt, Lợi gắn bó trọn sự nghiệp với Cảng Sài Gòn – điều càng tạo nên hình ảnh đẹp: một cầu thủ trung thành, sống tử tế, yêu bóng đá theo cách giản dị và chân thành nhất. Anh không có duyên khoác áo tuyển quốc gia ở các giải lớn, nhưng trong trái tim người hâm mộ Sài Gòn, anh luôn là biểu tượng.
Đồng đội, thân hữu nỗ lực hỗ trợ Hồ Văn Lợi những ngày anh bạo bệnh. Anh ruột của anh là cựu trung vệ Hồ Văn Tam (áo nâu) nhận sự đóng góp, hỗ trợ của các đồng nghiệp, người hâm mộ
Những năm cuối đời, bệnh tật hành hạ khiến anh phải chiến đấu trong lặng lẽ. Bạn bè, đồng đội – những người từng một thời vào sinh ra tử cùng anh – đã cùng nhau giúp đỡ, động viên anh vượt qua. Nhưng rồi, anh đã không thể giữ lại được cuộc sống đầy sóng gió ấy.
Hôm nay, khi Hồ Văn Lợi rời xa sân cỏ trần gian, người ta nhớ đến anh không chỉ là một cầu thủ tài hoa, mà còn là một con người giản dị, hiền lành, giàu nghĩa tình. Một phần ký ức bóng đá Sài Gòn – thời hào hoa, nghĩa hiệp và giàu chất nhân văn – cũng theo anh mà khép lại.
Vĩnh biệt Hồ Văn Lợi – người nghệ sĩ của tuyến giữa Cảng Sài Gòn. Trái bóng ngừng lăn, nhưng dấu giày của anh sẽ còn mãi trong ký ức người yêu bóng đá Việt Nam.
Con dâu út vừa khóc vừa chạy theo xe tan-g mẹ chồng, miệng la “Mẹ quên chưa đưa con chìa khoá két

Mẹ chồng – bà Nhung – qua đời sau một cơn đột quỵ.
Bà sống nghiêm khắc, không quá tình cảm nhưng cũng chẳng để ai phải thiệt.
Có điều, từ ngày chồng mất, bà sống riêng, giữ chặt két sắt như giữ mạng.
Cả nhà vẫn luôn đồn đoán:
– “Bà có sổ đỏ riêng.”
– “Chắc có vàng hồi môn.”
– “Mẹ để dành tiền mặt mà chẳng đưa ai…”
Đám tang hôm đó, giữa tiếng khóc ai oán, mọi người sững người khi thấy
con dâu út – Hiền – bất ngờ từ trong nhà lao ra, vừa khóc vừa chạy theo xe tang, tay quơ loạn, miệng gào lên:
– “Mẹ ơi! Mẹ quên chưa đưa con… chìa khoá két!!!”
– “Con không biết mật mã, mẹ dặn là sẽ cho con mở mà!”
Cả họ nhao nhao.
Có người thì thầm:
– “Chắc để lại của hồi môn riêng cho con dâu út…”
– “Chắc vàng cất riêng, để chia cho riêng đứa này…”
Người anh cả lập tức chạy vào tìm lại xâu chìa khóa trong túi áo bà cụ
.
Tiếng “tạch” vang lên.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc két cũ kỹ đã gắn bó với bà mấy chục năm.
Nhưng khi cửa két mở ra… không có vàng. Không có sổ đỏ. Không có tiền.
Chỉ có một chồng giấy dày, cột bằng sợi dây đỏ bạc màu… và một cuốn sổ tay đã ố vàng.
Anh cả mở ra… rồi chết lặng.
Bên trong là bản sao các khoản tiền mẹ đã từng âm thầm gửi ra ngân hàng để trả nợ cho… từng người con.
Có người từng đứng tên vay nóng.
Có người vỡ hụi.
Có người dính tín dụng đen.
Bà trả sạch – không một lời trách – nhưng ghi chép tỉ mỉ từng dòng:
– “Trả giúp thằng Hai 40 triệu tháng 6/2021. Không dám nói vì sợ nó xấu hổ.”
– “Đóng học cho cháu nội, 3 kỳ liên tiếp. Không dám nói vì mẹ nó bảo ‘đủ tiền rồi’.”
– “Hiền mất việc, gửi lén qua chị hàng xóm 5 triệu. Nó không biết đâu.”
Dưới cùng là một lá thư gấp đôi, nét chữ nguệch ngoạc:
“Mẹ chẳng có gì quý.
Cái két này không giữ vàng, chỉ giữ được lòng mẹ –
những thứ các con không bao giờ hỏi đến.”
Con dâu út ôm chồng bật khóc.
Người anh Hai bước ra ngoài hiên, lặng lẽ châm nén hương thứ hai.
Không ai còn dám nói về két sắt thêm một lời.
Nhưng từ đó, mỗi ngày giỗ bà, cả ba anh em đều tự đến từ sáng – không ai dặn ai.
“Có những người cả đời sống âm thầm,
để đến khi mất đi… mới biết mình đã nợ họ quá nhiều mà chưa từng trả một câu cảm ơn.”