“Thương cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t//ai họ//a ập đến…
Chiều hôm đó, trời đổ mưa bất chợt. Đoạn đường qua đèo vắng hoe, xám xịt trong màn nước. Minh – tài xế xe tải chở hàng – đang chậ/m rãi đá/nh lái qua khúc cua thì chợt thấy một dáng người lom khom nép bên lề đường.

Là một cô gái.
Áo trắng mỏng dính, tóc tai ướ/t sũng, tay che đầu bằng cặp tài liệu ướt nhẹp. Cô không có áo mưa, không ô, cũng không xe. Xung quanh không một bóng nhà.
Anh thắng gấp.
Cô gái nhìn lên, ngập ngừng vài giây rồi tiến lại gần. “Anh ơi, cho em xin đi nhờ một đoạn được không? Em vừa bị lỡ xe khách. Chỉ cần qua khỏi đoạn đèo thôi.”
Minh quan sát thoáng qua. Cô không có vẻ gì là m/ờ á/m. Gầy gò, khuôn mặt tá/i vì lạnh, đôi giày bệt đã bung keo.
“Lên đi,” anh nói. “Ngồi sát vào trong, đừng để nước nhỏ xuống sàn xe tôi.”
Cô gật đầu lí nhí: “Em cảm ơn.”
Chiếc xe tiếp tục bò qua những khúc cua trơn trượt. Trong xe chỉ có tiếng quạt gió ù ù và tiếng giọt mưa rơi tí tách ngoài kính.
Minh không phải người hay dễ mủi lòng. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Có lẽ vì cô gái quá ướt. Quá tội.
Sau vài phút, anh hỏi cho có lệ: “Em đi đâu mà lỡ xe?”
“Em về quê nội. Mẹ nói bà yếu, nên em xin nghỉ mấy ngày.” Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ.
“Quê đâu?”
“Qua khỏi thị trấn Lâm Bình, rẽ thêm mấy cây số.”
Minh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt đường mờ mịt phía trước. Anh đã định chở hàng xong rồi quay đầu, nhưng giờ thì chắc sẽ ghé thị trấn rồi mới vòng lại. Không sao. Coi như giúp người.
Được 10 phút, anh cảm thấy có gì đó s/ai s/ai…”
Anh cảm thấy một luồng lạnh sống lưng, khác hẳn với cái lạnh từ trận mưa. Một sự bất an khó tả từ từ dâng lên, như có ai đó đang âm thầm quan sát anh. Anh liếc nhanh qua gương chiếu hậu. Cô gái vẫn ngồi im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dõi theo màn mưa trắng xóa. Ánh mắt cô trống rỗng một cách kỳ lạ, không phản chiếu chút cảm xúc nào, như thể thể xác ở đây nhưng hồn vía đã trôi lạc nơi nào đó rất xa.
Minh siết chặt vô lăng hơn một chút, cảm giác khó chịu trong lòng ngày càng lớn. Có điều gì đó không đúng ở đây. Rất không đúng.
Minh vẫn cảm thấy luồng khí lạnh lẽo đang bao trùm. Anh tập trung nhìn về phía trước, cố xua đi cảm giác bất an. Khi chiếc xe tải đi qua một đoạn đường đèo có ánh đèn đường hắt sáng yếu ớt từ phía xa, ánh sáng lướt qua cabin, đủ để anh thấy một thứ gì đó lập lòe dưới chân cô gái. Nó phản chiếu ánh sáng một cách kỳ lạ. Minh nheo mắt, nghiêng người nhìn kỹ hơn. Dưới kẽ ghế, nơi đôi giày bệt đã cũ của cô gái đặt hờ hững, một vật bằng kim loại sáng loáng đang lấp ló. Nó không phải là một thứ đồ trang sức hay vật dụng cá nhân bình thường. Có gì đó rất khác biệt về nó. Anh cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
“Minh cố giữ giọng bình tĩnh, hỏi cô gái: “”Em mang theo gì cồng kềnh dưới chân vậy?””
Cô gái giật mình quay lại. Dưới ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài hắt vào, khuôn mặt cô tái mét hơn lúc nãy, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Cô rụt chân lại một chút, giọng hơi run run đáp:
“”Dạ… không có gì ạ. Chỉ là ít đồ cá nhân thôi.””
Cô nhìn xuống dưới chân mình, rồi nhanh chóng ngước lên nhìn Minh, cố nở một nụ cười gượng gạo. Minh nhìn thẳng vào mắt cô, cảm giác bất an trong lòng dâng lên mạnh mẽ. Anh biết cô đang nói dối. Thứ anh nhìn thấy dưới chân cô, lập loè ánh kim loại một cách kỳ dị, chắc chắn không phải là “”ít đồ cá nhân”” bình thường. Tim anh đập thình thịch, hòa cùng tiếng mưa rơi bên ngoài cabin. Không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt, căng thẳng đến nghẹt thở.”
“Minh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô gái, chờ đợi một lời giải thích khác, nhưng cô chỉ giữ nguyên nụ cười gượng gạo đó. Vài giây trôi qua, chỉ còn tiếng mưa và tiếng gạt nước đều đều. Không khí căng như dây đàn.
Rồi, điều bất ngờ xảy ra. Khóe miệng cô gái từ từ hạ xuống. Nụ cười biến mất, thay vào đó là một biểu cảm hoàn toàn khác. Đôi mắt cô, lúc nãy còn long lanh vẻ tội nghiệp và sợ hãi, giờ trở nên sắc lạnh đến đáng sợ. Ánh mắt ấy không còn né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Minh qua chiếc gương chiếu hậu đặt giữa cabin. Như có một công tắc vừa bật, toàn bộ vẻ ngoài yếu đuối, ngập ngừng ban đầu tan biến hoàn toàn. Cô gái ngồi thẳng lưng hơn, không còn co ro vì lạnh.
Cùng lúc đó, bàn tay cô gái khẽ di chuyển xuống dưới chân. Cô không còn giấu diếm thứ gì đó nữa. Thay vào đó, cô siết chặt lấy vật đang nằm ẩn dưới gầm ghế, một vật có ánh kim loại lập lòe mà Minh đã nhìn thấy. Động tác tuy nhỏ nhưng đầy dứt khoát, như thể cô đang chuẩn bị cho một hành động nào đó.
Minh cảm nhận rõ rệt một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì trời mưa hay gió lạnh, mà là từ ánh mắt và hành động của cô gái. Cảm giác bất an lúc nãy bỗng chốc biến thành một dự cảm nguy hiểm cận kề. Đây không phải là cô gái lỡ xe khách tội nghiệp mà anh đã gặp lúc đầu. Đây là một người khác, một người sẵn sàng làm mọi thứ, và thứ dưới chân cô ta chắc chắn là thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm. Tim Minh đập nhanh hơn, anh siết chặt lấy vô lăng, cố gắng giữ bình tĩnh trong tình huống đột ngột và đáng sợ này.”
“Đôi mắt cô gái nhìn thẳng vào mắt Minh qua chiếc gương chiếu hậu giữa cabin, sắc lạnh và đầy tính toán. Cô không còn vẻ run rẩy, yếu đuối của người lỡ đường dưới mưa. Bàn tay cô siết chặt lấy vật kim loại dưới chân ghế, như một lời khẳng định ngầm về sự nguy hiểm.
Rồi cô cất giọng. Không còn là giọng nói nhỏ nhẹ, ngập ngừng, pha lẫn chút run rẩy vì lạnh ban nãy. Giọng nói này trầm, đều đều, lạnh lùng đến gai người, như thể cô là một con người hoàn toàn khác.
“”Anh lái thẳng đến chỗ tôi chỉ.”” Cô gái nói, giọng điệu không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. “”Đừng có lanh chanh.””
Minh cứng người, tay siết chặt vô lăng. Họng anh nghẹn lại.
“”Nếu không…”” Cô gái bỏ lửng câu nói. Nhưng cái cách cô siết chặt hơn vào vật dưới chân ghế, cùng ánh mắt băng giá nhìn thẳng vào anh, đủ để Minh hiểu. Ý tứ đã quá rõ ràng.
Một cú sốc chạy dọc cơ thể Minh. Anh cảm thấy như mình vừa lao thẳng vào một cái bẫy giăng sẵn. Cô gái này không phải người đi nhờ xe bình thường. Cô ta nguy hiểm. Và anh, Minh, người tài xế xe tải tử tế dừng lại giúp người, đã chính thức rước họa vào thân.
Tiếng mưa vẫn ào ào trên nóc xe, tiếng gạt nước vẫn đều đều, nhưng trong cabin chiếc xe tải giờ đây là một bầu không khí đặc quánh sự sợ hãi và bất an. Minh nhìn thẳng về phía trước, mồ hôi lấm tấm trên trán, dù ngoài trời rất lạnh. Anh biết, cuộc hành trình này vừa chuyển hướng sang một ngã rẽ tăm tối và đầy rủi ro.”
“Tim Minh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác choáng váng ban nãy nhanh chóng được thay thế bằng một luồng adrenaline lạnh lẽo. Anh cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy, đặt hai tay chắc chắn hơn lên vô lăng. Mưa vẫn rơi, tiếng gạt nước đều đặn, nhưng mọi âm thanh bên ngoài dường như lùi xa, chỉ còn lại sự im lặng căng như dây đàn trong cabin.
“”Sao vậy?”” Minh hỏi, cố gắng tỏ vẻ ngạc nhiên, “”Em có chuyện gì cần giúp à? Anh đưa em về nhà mà, về quê nội em ở gần thị trấn Lâm Bình đó.””
Anh nói, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng tâm trí thì chạy đua. Anh quét mắt qua gương chiếu hậu, nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh kia vẫn găm vào mình. Đoạn đèo này vắng vẻ, dưới trời mưa thế này thì càng không có ai. Chạy trốn lúc này là tự sát. Chống cự thì sao? Cô ta có thứ gì đó dưới chân ghế, chắc chắn là vũ khí. Chiếc xe tải nặng nề này không phải là phương tiện để thoát thân dễ dàng trên con đường đèo trơn trượt này.
Minh suy tính nhanh chóng. Anh cần câu giờ. Cần tìm hiểu xem cô ta muốn gì, và quan trọng nhất, tìm ra cơ hội để lật ngược tình thế. Đầu óc anh hoạt động hết công suất, lướt qua từng kịch bản có thể xảy ra. Anh nhớ lại vẻ ngoài yếu đuối ban đầu của cô gái, chiếc áo trắng mỏng ướt sũng, mái tóc bết vào mặt, đôi giày bệt bung keo. Tất cả đều là diễn kịch? Hay đó là sự thật, và tình thế đã buộc cô ta phải hành động như thế này? Bất kể là gì, giờ đây cô ta là một mối nguy hiểm thực sự.
“”Cứ lái đi,”” Cô gái lại nói, giọng vẫn đều đều, không hề thay đổi trước câu hỏi của Minh. “”Đi theo đường tôi chỉ. Đừng hỏi nhiều.””
Minh nuốt khan. Anh cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh không biết mình đang đi đâu, nhưng chắc chắn không phải là quê nội cô gái ở gần thị trấn Lâm Bình. Con đường phía trước u tối và nguy hiểm hơn anh từng nghĩ.”
“Minh vừa nuốt khan xong, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì cô gái đã hành động. Nhanh như cắt, cô bất ngờ vươn cánh tay phải về phía trước. Bàn tay cô nhắm thẳng vào cần số của chiếc xe tải nặng nề. Ý đồ quá rõ ràng: hoặc làm Minh mất lái ngay trên con đèo trơn trượt, hoặc buộc anh phải đạp phanh gấp mà dừng lại.
Minh giật mình, phản xạ theo bản năng. Anh lập tức nghiêng người sang, dùng khuỷu tay trái gạt mạnh tay cô gái ra. Sức lực của anh dĩ nhiên áp đảo, nhưng cú gạt không khiến cô lùi bước. Trái lại, nó như càng châm ngòi cho sự quyết liệt. Cô gái rít lên khe khẽ, ánh mắt càng thêm vẻ điên cuồng pha lẫn tuyệt vọng. Cô không buông bỏ, bàn tay lại vươn tới, lần này mạnh bạo và dứt khoát hơn.
Chiếc xe loạng choạng trên nền đường đèo ẩm ướt. Tiếng lốp ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh đáng sợ. Minh phải vật lộn vừa giữ vô lăng cho xe không lao xuống vực, vừa ngăn cản cánh tay đang điên cuồng tìm cách với lấy cần số hoặc phanh tay của cô gái.
“”Buông ra!”” Minh gầm lên, giọng khàn đặc vì căng thẳng. “”Em làm gì vậy?! Xe sẽ lật đấy!””
Cô gái không đáp lời. Cô dồn hết sức bình sinh, dùng cả cơ thể ngả về phía trước, cố gắng đè cánh tay Minh xuống. Trong thoáng chốc hỗn loạn, Minh nhìn thấy dưới chân ghế của cô, một vật kim loại sáng loáng đang nằm lăn lóc. Một con dao gọt hoa quả? Hay một vật nhọn khác? Cái lạnh chạy dọc sống lưng anh. Thứ đó có lẽ là thứ đã khiến cô ta từ một người đi nhờ yếu đuối trở thành kẻ nguy hiểm như vậy.
Không có thời gian để nghĩ nhiều. Minh nghiến răng. Anh biết mình không thể cứ vật lộn thế này mãi. Trên con đường đèo tử thần này, một sai lầm nhỏ cũng đủ kết liễu cả hai. Cô gái vẫn đang điên cuồng chống cự, bàn tay cô chỉ còn cách cần số vài phân. Ánh mắt cô ta dường như không nhìn thấy gì ngoài mục tiêu ngăn chiếc xe lại, bằng bất cứ giá nào. Minh cảm thấy tuyệt vọng dâng trào. Anh đang bị dồn vào chân tường.”
“Minh nghiến chặt răng, mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời đang mưa lạnh. Anh không thể lơi tay khỏi vô lăng dù chỉ một giây. Chiếc xe tải nặng nề vẫn đang trượt đi trên lớp nhựa đường ướt sũng, mỗi cú đánh lái nhẹ đều có thể khiến nó mất kiểm soát. Cô gái vẫn điên cuồng chống cự, móng tay cào vào cánh tay anh khi cô cố sức ghì người về phía trước.
“”Dừng lại ngay!”” Minh lại gầm lên, giọng anh như muốn xé toạc không gian chật hẹp trong cabin. “”Em muốn cả hai chết à?!””
Cô gái vẫn im lặng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc nặng nhọc và tiếng rít nhẹ qua kẽ răng. Đôi mắt cô mở to, phản chiếu ánh đèn pha xa xăm lờ mờ trong màn mưa. Trong mắt cô không có sự sợ hãi của cái chết cận kề, chỉ có sự quyết tâm mù quáng, sự tuyệt vọng dâng trào đến đỉnh điểm. Cô dồn hết sức, dùng vai và hông đẩy mạnh vào người Minh, cố gắng làm anh mất thăng bằng để với tới cần số.
Chiếc xe lại lạng đi một cú nguy hiểm, khiến Minh giật mình đánh lái phản xạ. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Anh cảm nhận rõ ràng sự kết dính giữa lốp xe và mặt đường gần như bằng không. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là chiếc xe sẽ lao thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.
Sự sợ hãi ban đầu nhanh chóng bị thay thế bằng cơn tức giận bốc lên. Anh đang cố gắng giúp cô, đưa cô đến nơi cô muốn, vậy mà cô lại biến thành kẻ thù, sẵn sàng kéo cả anh xuống địa ngục chỉ vì một lý do không rõ ràng. Cái cảm giác bị phản bội, bị đe dọa ngay trong chính không gian của mình khiến Minh nổi điên. Anh siết chặt tay vào vô lăng, một phần giữ xe, một phần giữ chặt cánh tay cô gái.
“”Tôi đã nói sẽ đưa em đi! Tại sao lại không tin?!”” Minh quát lên, giọng anh tràn đầy phẫn nộ và bất lực. “”Bà nội em đang chờ mà đúng không?! Em muốn đến Thị trấn Lâm Bình mà! Tại sao lại làm thế này?!””