Cuộc đời bà Lụa gói gọn trong một từ: Hy sinh. Cả đời bà chỉ biết đến ruộng đồng, đến những luống rau xanh mướt và những con cá trong ao. Mỗi buổi sáng, bà thức dậy khi mặt trời còn chưa lên, ra đồng chăm sóc từng cái cây, ngọn cỏ. Mỗi buổi chiều, bà lại trở về với chiếc lưng còng, đôi vai gầy và một nỗi nhớ con trai da diết. Con trai bà, Hùng, đã lên thành phố được mười năm. Mười năm, một khoảng thời gian đủ dài để biến một đứa trẻ thành một người đàn ông, một khoảng thời gian đủ dài để khiến một người mẹ trở nên già đi. Bà Lụa đã không còn trẻ nữa, mái tóc bà đã bạc đi nhiều, nhưng trong lòng bà, Hùng vẫn là đứa con trai nhỏ bé của bà.

Bà sống lặng lẽ ở quê, ngày ngày làm bạn với nỗi nhớ và những bức ảnh cũ. Dù Hùng chỉ về thăm nhà vài lần mỗi năm, bà vẫn luôn tự hào về con. Bà kể với hàng xóm rằng, con trai bà giỏi lắm, nó đang làm việc ở một công ty lớn trên thành phố, lương tháng mấy chục triệu. Ánh mắt bà lấp lánh mỗi khi nói về con, như thể mỗi lời nói là một viên ngọc quý. Bà không cần con phải gửi tiền về nhiều, bà chỉ cần con được hạnh phúc, được thành công. Nỗi nhớ thương chất chứa bao năm, bà đã đưa ra một quyết định táo bạo. Bà sẽ lên thăm Hùng, tạo cho con một bất ngờ nho nhỏ.

Bà không báo trước. Bà sợ nếu báo trước, con trai sẽ bận rộn, sẽ phải lo lắng cho bà. Bà chỉ đơn giản là gói ghém một chút quà quê, vài ký gạo mới, vài quả trứng gà, rồi bắt chuyến xe buôn thúng mâm lên thành phố. Trên chuyến xe dài, trái tim bà cứ rộn ràng. Bà hình dung ra khuôn mặt rạng rỡ của Hùng khi thấy bà, hình dung ra cảnh con trai sẽ ôm bà thật chặt, sẽ giới thiệu với bạn gái rằng, “Đây là mẹ của con.” Bà đã nghe Hùng kể về Mai, người yêu của nó. Hùng nói Mai là cô gái hiền lành, xinh xắn. Bà đã chuẩn bị sẵn một chiếc vòng tay ngọc nhỏ, món quà đầu tiên bà dành cho con dâu tương lai. Dù đã lên thành phố vài lần, nhưng lần này, bà cảm thấy lòng mình háo hức hơn bao giờ hết.
Khi bà đến chung cư của Hùng, cảm giác hân hoan ban đầu đã bị thay thế bằng một sự hụt hẫng. Cánh cửa mở ra, Mai đứng đó, với một ánh mắt lạnh lùng. Nụ cười trên môi bà tắt dần. Mai có vẻ bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Bác đến không báo trước, chúng cháu không kịp chuẩn bị,” cô nói, giọng nói không có chút ấm áp nào. Bà Lụa chỉ cười, “Mẹ muốn làm con bất ngờ mà.” Bà nhìn quanh căn hộ, nó sạch sẽ, gọn gàng nhưng lại thiếu đi sự ấm cúng. Nụ cười của bà trở nên gượng gạo, và bà bắt đầu cảm thấy mình như một người ngoài, một vị khách không mời mà đến.
Sau khi cất đồ đạc, bà Lụa ngỏ ý muốn nấu bữa tối để chiêu đãi hai đứa. Bà đã mang theo những món quà quê, những món ăn mà Hùng thích. Bà muốn được tự tay nấu cho con ăn, muốn được chăm sóc con. Nhưng Mai đã ngăn lại. “Để cháu nấu, bác cứ nghỉ ngơi đi.” Nụ cười của Mai có vẻ thân thiện, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng. Bà Lụa ngồi trên sofa, cảm thấy bối rối. Bà muốn giúp đỡ, muốn thể hiện tình yêu của mình bằng những bữa ăn, nhưng lại không được chấp nhận. Bữa tối hôm đó, Hùng trở về. Khuôn mặt nó vẫn rạng rỡ, nhưng khi thấy Mai, nó lại trở nên gượng gạo. Bà Lụa nhận ra, Hùng đang cố gắng giữ một khoảng cách giữa bà và Mai, một khoảng cách mà bà không thể nào hiểu được.
Sáng hôm sau, Hùng phải đi công tác đột xuất. Anh xin lỗi bà vì đã không ở lại được, nhưng lại vội vàng trấn an bà rằng, Mai sẽ chăm sóc bà thật tốt. “Mẹ cứ ở đây chơi, con đi vài ngày rồi về.” Bà Lụa chỉ cười. Bà biết, con trai bà rất bận. “Con cứ đi đi, mẹ sẽ ở đây, mẹ sẽ không làm phiền đâu.” Hùng nhìn mẹ, rồi lại nhìn Mai, ánh mắt nó đầy sự lo lắng, nhưng nó lại không nói gì. Nó chỉ đơn giản là hôn lên trán mẹ, rồi lặng lẽ rời đi. Bà nhìn theo bóng lưng con, và một nỗi đau không thể nào tả xiết len lỏi trong trái tim bà. Bà cảm thấy như con trai mình đã không còn là của bà nữa.
Khi Hùng đi, Mai đã không còn giữ vẻ khách sáo nữa. Cô trở nên lạnh lùng và hống hách. Cô giao cho bà Lụa những việc vặt trong nhà, từ lau nhà, rửa chén, cho đến giặt quần áo. “Bác cứ làm đi cho đỡ chán,” Mai nói, giọng nói cô đầy vẻ ra lệnh. Bà Lụa chết lặng. Bà đã nghĩ rằng, Mai sẽ yêu thương bà như mẹ đẻ, nhưng không. Mai chỉ xem bà như một người giúp việc, một “osin” mới. Bà cảm thấy nhục nhã, tổn thương, nhưng bà vẫn im lặng chấp nhận. Bà tự nhủ, mình đã già rồi, cần phải vận động cho khỏe người. Và bà cứ làm, làm tất cả những công việc mà Mai giao cho.
Bà lau nhà, rửa chén, giặt quần áo, nấu cơm. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng bà vẫn không than vãn một lời. Bà nghĩ đến Hùng, nghĩ đến đứa con trai mà bà đã yêu thương, chăm sóc. Bà không muốn làm Hùng buồn. Bà muốn Hùng được hạnh phúc, và nếu sự im lặng của bà có thể mang lại hạnh phúc cho Hùng, bà sẽ chấp nhận tất cả. Trong 5 ngày Hùng đi vắng, bà Lụa đã trải qua một cuộc sống đầy tủi nhục. Bà sống trong căn nhà của con trai, nhưng lại như một người ngoài, một kẻ không được chào đón. Bà ăn cơm một mình, xem tivi một mình, và khóc thầm một mình. Nỗi đau cứ lớn dần trong lòng bà. Bà đã không còn là người mẹ được yêu thương, được trân trọng nữa. Bà đã trở thành một gánh nặng, một người giúp việc không công.

Một buổi tối, Mai nói với bà Lụa rằng, cô có tiệc với bạn bè, và cô sẽ về muộn. Bà Lụa chỉ im lặng. Bà đã quen với sự cô đơn. Khi Mai đi, bà ngồi một mình trong căn hộ, và nước mắt bà cứ chảy dài. Bà nhớ Hùng, nhớ những ngày Hùng còn bé, nhớ những lúc Hùng gọi “mẹ ơi,” giọng nói của nó đầy sự yêu thương, đầy sự ấm áp. Nhưng giờ đây, Hùng đã thay đổi. Nó đã không còn là đứa con trai của bà nữa. Nó đã trở thành một người đàn ông xa lạ.
Bà Lụa đã đưa ra một quyết định khó khăn. Bà sẽ rời đi. Bà không thể ở lại đây nữa. Bà không thể sống một cuộc sống mà bà không được tôn trọng. Bà không thể sống một cuộc sống mà bà phải chịu đựng sự nhục nhã. Bà đã gói ghém quần áo, và trước khi đi, bà đã làm một điều mà bà đã nghĩ đến từ lâu. Bà lấy ra một chiếc hộp cũ, một chiếc hộp mà bà đã cất giữ từ khi Hùng còn nhỏ. Bên trong chiếc hộp là những món đồ chơi của Hùng: một chiếc xe ô tô cũ, một con gấu bông đã sờn, một vài viên bi. Bà đã dành cả đời để giữ gìn những kỷ niệm này. Bà đã để lại chiếc hộp trên bàn, như một lời nhắn nhủ thầm lặng.
Khi Hùng trở về, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Căn hộ im lặng, lạnh lẽo một cách đáng sợ. Anh gọi mẹ, gọi Mai, nhưng không có ai trả lời. Anh đi vào phòng, thấy một lá thư và một chiếc hộp cũ trên bàn. Anh chết lặng. Chiếc hộp ấy, chiếc hộp mà anh đã từng chơi với nó khi còn nhỏ, chiếc hộp mà anh đã quên từ lâu, giờ đây lại hiện ra trước mắt anh. Anh run rẩy mở chiếc hộp ra. Những món đồ chơi cũ kỹ, những kỷ niệm thơ ấu hiện ra trước mắt anh, như một thước phim quay chậm. Anh bàng hoàng, bối rối. Anh không thể hiểu, tại sao mẹ anh lại làm vậy? Anh vội vàng mở lá thư. Dòng chữ viết tay của mẹ run rẩy, đầy sự đau khổ và sự tủi nhục. “Mẹ về quê đây, con trai. Mẹ xin lỗi vì đã làm phiền con.” Lời nói của mẹ như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim anh. Anh gọi cho Mai, giọng nói anh run rẩy. Mai chỉ nói, “Mẹ anh về rồi. Bà nói bà nhớ nhà, nên bà về.” Hùng không tin. Anh biết, Mai đang nói dối.
Hùng đã trở về quê hương, trong lòng đầy sự day dứt và ân hận. Anh đã không báo trước, chỉ muốn về để ôm mẹ thật chặt, để nói lời xin lỗi. Khi anh đến, mẹ anh đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Anh chạy đến, ôm mẹ, và bật khóc nức nở. “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã sai rồi.” Mẹ anh chỉ im lặng. Bà không nói gì. Bà chỉ vuốt ve mái tóc anh, và nước mắt bà cứ chảy dài.
Sau đó, Hùng đã nói tất cả cho Mai. Anh đã nói, “Em đã sai rồi. Em đã đối xử tệ bạc với mẹ anh. Em đã biến mẹ anh thành một người giúp việc. Em đã làm tổn thương bà ấy.” Mai đã khóc. Cô đã không thể nói gì. Cô đã nhận ra, cô đã sai lầm. Hùng đã nói, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, nếu cô không xin lỗi mẹ anh. Hùng đã không chỉ xin lỗi mẹ, mà anh còn quyết định, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho bà. Anh đã không còn bận rộn như trước nữa. Anh đã học cách yêu thương, cách trân trọng những gì mình đang có. Và Mai cũng vậy. Cô đã trở về quê cùng Hùng, và cô đã quỳ gối xin lỗi mẹ anh. Bà Lụa đã tha thứ cho họ. Bà đã không còn giận nữa. Bà chỉ đơn giản là yêu thương họ, yêu thương những đứa con của mình.
Câu chuyện đã kết thúc có hậu. Hùng đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Anh đã học được một bài học quý giá: tình thân không thể đong đếm bằng vật chất, mà phải được vun đắp bằng sự thấu hiểu và yêu thương chân thành. Cuộc sống của anh đã không còn trên bờ vực thẳm nữa, mà đã được hàn gắn bằng sự tha thứ, lòng bao dung và tình yêu thương. Anh đã trở thành một người con hiếu thảo, một người đã học được cách yêu thương. Và mẹ anh, bà đã tìm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn, một hạnh phúc được sống bên con cháu.