Về nhà mẹ đẻ, tôi định khoe tháng này thu nhập 200 triệu, nhưng chồng đá nhẹ dưới bàn khiến tôi vội đổi thành 4 triệu. Ai ngờ, chỉ một hành động của chị dâu sau đó khiến cả căn phòng ch;;;ết lặng.
Hôm ấy là Chủ nhật. Tôi – Linh quyết định về quê ăn cơm cùng mẹ sau cả tuần làm việc ở thành phố.
Vừa bước vào sân, mùi cơm cá kho, rau luộc và canh chua của mẹ đã khiến tôi nhớ nhà da diết.
Mẹ nhìn tôi cười hiền:
– Con về kịp giờ cơm trưa, tốt quá! Thịt kho, cá chiên, canh cua mẹ nấu cho con
Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Những ngày ở thành phố áp lực, về nhà thấy mọi thứ bình yên như thế này, tôi thấy được tiếp sức.
Chồng tôi, Duy, 31 tuổi, ở lại thành phố vì công việc. Tôi đi một mình, chỉ mang theo laptop, điện thoại và một ít đồ ăn mẹ nhờ mua.
Bước vào bàn ăn, chị dâu Thu – vợ anh trai tôi – đã ngồi đó, tay bưng bát canh, gương mặt tươi cười:
– Linh về rồi à? Mau ngồi đây, để chị múc cơm cho
Tôi nhận bát cơm, lòng ấm áp. Nhưng trong sâu thẳm, tôi luôn cảm thấy sự ganh tỵ nhẹ nhàng giữa chị Thu và tôi, dù cả hai đều cố giấu.
Mẹ bắt đầu hỏi chuyện công việc:
– Con làm ăn thế nào? Thu nhập có ổn không?
Tôi cười khẽ: Dạ, cũng được mẹ ạ… tháng này khá hơn
Mẹ nheo mắt, hiếu kỳ:
– Thế bao nhiêu tiền một tháng?
Tôi nén cười. Thực ra, thu nhập tháng này lên tới 200 triệu, do dự án ở công ty mới. Tôi vừa định nói ra, hả hê khoe thành quả, thì ngay dưới gầm bàn, chồng liền đá nhẹ chân tôi, ra hiệu phải im lặng.
Tôi giật mình, nhìn xuống mặt bàn. Chồng nhấn mạnh: “Đừng khoe, để im”.
Tim tôi đập mạnh. Tôi bối rối, lập tức đổi giọng:
– Dạ… chỉ khoảng… 4 triệu thôi ạ…
Chị dâu Thu nhìn tôi với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực. Mẹ tôi hơi chau mày, nhưng không hỏi thêm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thắc mắc: tại sao chồng lại sợ tôi nói thật

Chưa kịp để tôi suy nghĩ thêm, chị dâu Thu đột ngột đặt mạnh đôi đũa xuống mâm.
“4 triệu?” – chị lặp lại, giọng không giấu nổi sự khó tin.
Không khí trong căn bếp nhỏ lập tức chết lặng.
Mẹ tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đục nhưng tinh tế của bà hiện rõ sự thất vọng:
– Con làm mấy năm rồi mà vẫn chỉ 4 triệu? Ở thành phố mà vậy thì sống sao?
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy mặt nóng ran vì xấu hổ. Định lên tiếng giải thích thì chị Thu bất ngờ đứng dậy, chạy thẳng vào phòng – nơi mẹ tôi để tủ quần áo và két sắt cũ.
Tôi và mẹ đều sững lại.
Chỉ một lát sau, chị dâu bước ra, trên tay cầm một tập sổ đỏ và xấp tiền dày buộc chun.
Chị đặt thẳng lên bàn, ngay trước mặt tôi.
Mẹ tôi tròn mắt:
– Thu, cái gì thế?
Chị Thu bình tĩnh nói, nhưng giọng lại lộ rõ sự… chiến thắng?
– Mẹ ạ, con để dành lâu lắm rồi. Hai vợ chồng con bán được mảnh đất ở đầu làng, được chút vốn. Con định hôm nay nhân dịp em Linh về, con khoe với mẹ.
Rồi chị quay sang tôi:
– Em kiếm có 4 triệu mà làm văn phòng vất vả quá. Hay là về quê với chị, phụ chị mở quán buôn bán, chị chia cho em phần, khỏi cực khổ.
Tôi chết lặng.
Mẹ nhìn tôi rồi nhìn đống sổ đỏ, tiền nong, ánh mắt bà dần dần nghiêng về phía chị Thu.
Căn phòng trở nên lạnh đi lạ thường.
Tôi nắm chặt vạt áo, ngực tức nghẹn.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi rung. Tin nhắn từ chồng:
“Đừng nói thu nhập thật. Nếu để chị dâu biết, cô ta sẽ tìm cách moi tiền hoặc kích bác để chia tài sản ở quê. Chị ấy có ý định sắp xin mẹ bán đất chia phần.”
Tay tôi run lên.
Mẹ vẫn đang nhìn tập sổ đỏ như thể nó chói sáng cả căn bếp. Chị Thu vẫn giả bộ khiêm tốn, mắt liếc tôi đầy ngụ ý.
Tôi biết:
Nếu tôi nói ra sự thật lúc này… mọi thứ sẽ nổ tung.
Tôi hít sâu, đứng dậy, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.
– Chị Thu… chị mở két lấy sổ đỏ và tiền của mẹ khi chưa xin phép mẹ. Sao chị biết mật khẩu?
Căn phòng im bặt.
Mẹ tôi giật mình, đôi mắt lộ rõ sự hoang mang.
Chị Thu khựng lại, gương mặt tái đi chỉ trong một khoảnh khắc.
Rồi chị ấp úng:
– À… ờ… con… con đoán…
Tôi nhìn thẳng vào chị, lần đầu tiên không né tránh.
– Chị đoán… sao trúng đúng bốn số ngày sinh của mẹ?
– …
Mồ hôi trên trán chị Thu chảy từng giọt.
Mẹ tôi quay sang, giọng run:
– Thu, con vào phòng mẹ làm gì? Ai cho con mở két?
Chị dâu đứng chết đứng, mặt trắng bệch.
Ánh mắt mẹ tôi từ từ chuyển sang tập tiền và sổ đỏ. Bà run tay:
– Đây… đây là tiền mẹ dành để sửa nhà. Thu… con lấy lúc nào?
Tôi siết chặt tay.
Tất cả đã rõ.
Tôi quay lại ngồi xuống, bình thản nói:
– Mẹ, thu nhập của con không phải 4 triệu. Con kiếm được đủ để tự lo cho con, cho chồng, và cho mẹ nữa. Chỉ là… con không muốn để chị ấy biết.
Chị Thu đổ sập xuống ghế, không nói được lời nào.
Mẹ tôi nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
– Vậy… con kiếm được bao nhiêu?
Tôi nhìn thẳng vào mẹ:
– 200 triệu. Và con sẽ chuyển cho mẹ 30 triệu mỗi tháng để mẹ chi tiêu thoải mái. Không cần phải mở két lấy tiền nữa.
Mẹ tôi bật khóc.
Còn chị Thu… mặt tái mét, như thể mọi kế hoạch chị tính bấy lâu đã bị bóc trần chỉ trong một bữa cơm.
v