*Tất cả thông tin, tình tiết chỉ là hư cấu, mang tính chất giải trí, không có thật
1. VẬT THỂ LẠ TRÊN BIỂN
Biển Phú Vang hôm đó âm u, mặt nước xám xịt như sắp nổi bão. Tôi – Hào, 32 tuổi – theo ghe của chú Sáu ra khơi sớm như mọi ngày. Đang rê lưới, chú Sáu đột ngột la lớn:
— Hào! Coi coi cái chi đen sì dưới nước kìa!
Một mảng đen to tướng, tròn như quả đồi nhỏ, lấp ló dưới mặt biển. Mỗi lần sóng uốn, nó lại trồi lên thêm chút, lởm chởm như có gai.
Tôi rùng mình.
— Con… con gì vậy chú?
— Nhím biển… hay thứ chi trời đánh? Chưa thấy bao giờ!
Kéo lại gần, chúng tôi thấy nó có hình cầu, khoảng hơn hai mét đường kính, phủ đầy gai cứng màu nâu đen, mật độ dày đặc đến mức đụng nhẹ cũng nghe “lộp cộp”.
Biển tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng chim lượn xa xa.
Chú Sáu hít mạnh:
— Vớt lên! Biết đâu là hàng quý!
Nghe chú nói, tôi càng run hơn, nhưng cái máu ham lạ của dân biển không cho phép quay đầu.
Chúng tôi huy động ba người, móc dây, lắp tời… Mất gần một giờ, vật thể nặng trịch mới lăn được lên ghe. Gỗ kêu răng rắc như dưới chân có quái vật thật sự.
Tôi cúi kiểm tra. Nó không hề có mắt, không miệng, không chân. Chỉ có những “gai” dài từ 20–40cm cắm chi chít.

Chú Sáu phấn khích:
— Coi bộ trúng mánh lớn rồi nghen!
Tôi nuốt nước bọt, không nói được tiếng nào.
Về đến bờ, cả bãi biển vỡ tung. Dân làng ùa tới bu xem “con nhím biển khổng lồ”, người quay live, người chụp hình, người hô:
— Chắc của nước ngoài trôi vô!
— Hay là sinh vật biển sâu?
— Coi bộ bán được tấn tiền!
Chú Sáu mặt sáng rỡ, còn tôi vẫn thấy bất an trong người.
2. ÔNG CHỦ ĐẾN MUA – GIÁ NGANG NHÀ
Chừng một tiếng sau, một chiếc xe bán tải màu đen phóng đến, thắng két trước bãi.
Từ trên xe bước xuống là ông Tân, chủ vựa hải sản lớn nhất vùng. Đi đâu cũng áo sơmi trắng, quần tây đen bóng loáng, đầu tóc chải ngược như vừa bước ra khỏi tiệm.
Không ai ngờ ông lại xuất hiện nhanh đến thế.
Ông chỉ liếc một cái rồi hỏi:
— Bao nhiêu ký?
Chú Sáu lúng túng:
— Chắc… 300kg, hoặc hơn.
Ông Tân gật đầu:
— Tôi mua. 800 triệu.
Tất cả im phăng phắc.
Tôi há hốc miệng. Bà con xung quanh nhao nhao:
— Trời đất!
— Con quái gì mà tới 800 triệu?
— Chắc ông Tân phát điên?
Chú Sáu cười không khép được miệng:
— Ớ… ờ… bán!
Ông Tân không trả giá. Lấy sẵn cọc tiền từ trong vali đưa ra.
Chính khoảnh khắc ấy, tóc gáy tôi dựng đứng.
Không ai mua một thứ chưa biết là gì với giá 800 triệu.
Trừ khi họ biết chính xác nó là thứ khác.
Khi mấy người của ông Tân quay lưng khiêng “nhím biển” lên xe, tôi thấy ông thì thầm với họ:
— Cẩn thận. Đừng để va đập.
Câu đó khiến tôi đổ mồ hôi sống lưng.
Nhím biển gì mà sợ va đập?
3. TIN ĐỒN LAN NHANH – SỰ SỢ HÃI CÀNG LỚN
Chỉ sau một ngày, báo mạng địa phương đăng:
“Ngư dân tỉnh X vớt được nhím biển khổng lồ nặng 300kg.”
Người xem ào ào bình luận, nói đó là:
Quái vật biến dị.
Di sản thiên nhiên.
Dấu hiệu của biển bị ô nhiễm.
Hay thậm chí là… “ông lạ trôi vào bờ”.
Tôi biết có gì đó không ổn.
Nhím biển thật không bao giờ to hơn quả bóng rổ.
Chứ không thể lớn bằng xe tải.
Buổi tối, tôi lục tìm hình ảnh “nhím biển khổng lồ” trên mạng. Không có thứ gì giống. Nhưng tôi lại tìm được một thứ: thuỷ lôi cũ – mìn biển dạng cầu, có những “chốt nổ” trông như gai.
Một cảm giác rùng mình bò lên sống lưng.
Tôi giật mình bật dậy:
— Không lẽ…
Đúng lúc đó, điện thoại reo.
Là số lạ.
— Anh là Hào? — giọng đàn ông trầm. — Anh nói chuyện đó ra ngoài chưa?
Tôi lạnh toát:
— Anh là ai?
— Đừng hỏi. Chuyện này có liên quan đến an ninh biển. Nếu anh biết điều, giữ im lặng. Không thì… anh không biết chuyện gì sẽ đến đâu.
Tôi đứng chết trân.
Ai đó đang theo dõi tôi.
4. TÌM SỰ THẬT – VÀ GÓC TỐI CỦA VỤ 800 TRIỆU
Tôi quyết định tìm chú Sáu.
— Chú à, con nghĩ cái thứ tụi mình vớt được… không phải nhím biển. Nó có thể là mìn biển cũ. Hoặc thứ nguy hiểm hơn.
Chú Sáu bật cười:
— Mày coi phim nhiều quá đó Hào. Cái ông Tân mua rồi. Ông giàu sụ, thiếu gì tiền mà sợ.
— Nhưng nếu nó nổ thì sao? Nếu…
— Thôi! Tiền vô túi rồi. Bà con đang ganh tỵ muốn chết. Đừng làm chú mất vui.
Tôi im bặt. Từ nhỏ đến lớn, chú Sáu luôn coi tiền như mạng.
Nhưng tôi thì không yên được.
Hôm sau, tôi theo dõi xe của ông Tân. Xe chạy qua thị trấn, qua cửa biển, vòng vào khu nhà kho phía cuối bãi—một nơi vắng tanh, không camera, không dân.
Tôi nấp sau đống lưới, cố quan sát.
Hai người của ông Tân khiêng vật thể vào trong. Ông ta đóng cửa lại, khoá chặt, bấm mã số.
Một tiếng gõ nhẹ vang lên:
— Làm cái quái gì ở đây?
Tôi quay lại. Một người đàn ông lạ mặc áo thợ máy đứng sau lưng, mắt cảnh giác. Trên vai hắn xăm logo một công ty vận tải biển quốc tế.
Tôi lắp bắp:
— Tôi… tôi đi lạc.
Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi gằn:
— Bien lai nay nguy hiểm. Không phải nơi anh muốn thì tới đâu.
Tôi cúi đầu bước đi, tim thình thịch.
5. ĐÊM ẦM ẦM TIẾNG SÉT – VÀ SỰ BỪNG TỈNH
Đêm đó gió giật mạnh, trời sấm chớp liên hồi. Tôi không ngủ nổi. Hình ảnh vật thể tròn đen nặng 300kg cứ ám ảnh trong đầu.
Khoảng 1 giờ sáng, tôi nghe tiếng còi hụ vang từ phía nhà kho ông Tân.
Tôi bật dậy phóng xe ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng:
Xe công an biển, biên phòng, cảnh sát cơ động bao vây cả khu nhà kho. Đèn pin loé sáng, tiếng người la hét:
— Phong tỏa khu vực!
— Không cho ai tiến gần!
— Nghi có chất nổ!
Tôi choáng váng. Lẽ nào… tôi đã đoán đúng?
Đột nhiên có tiếng nổ nhỏ bụp từ trong nhà kho. Mọi người lập tức chĩa súng.
Rồi cửa mở. Một nhóm kỹ thuật đặc nhiệm trong đồ bảo hộ bước ra, đẩy theo vật thể đen khổng lồ.
Họ hô:
— An toàn rồi! Không phải thủy lôi!
— Là thiết bị trinh sát biển đời cũ! Có thể từ tàu nước ngoài trôi dạt!
Tôi thở hắt ra.
Vậy ra… nó là thiết bị quân sự trôi tự do, không còn hoạt động, nên mới nổi lên.
Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn:
Tại sao ông Tân lại trả 800 triệu để mua nó?
6. SỰ THẬT CUỐI CÙNG – TWIST LẬT NGƯỢC TẤT CẢ
Sáng hôm sau, báo đưa tin:
“Bắt giữ ông Tân – chủ vựa hải sản – liên quan nghi án buôn bán trái phép thiết bị quân sự nước ngoài.”
Tôi choáng váng.
Công an mời tôi lên lấy lời khai. Một cán bộ trẻ nói:
— Cậu Hào, nếu cậu không theo dõi ông Tân, không báo cáo, chắc chúng tôi không kịp khoanh vùng đâu.
Tôi ngơ ngác:
— Tôi… tôi đâu có báo cáo gì.
— Hả? — anh ta nhíu mày. — Không phải cậu gọi cho chúng tôi à?
Tôi lắc đầu.
Cán bộ nhìn nhau, gương mặt dần thay đổi.
Họ mở điện thoại, bật đoạn ghi âm:
Giọng người đàn ông:
“Tôi là… Hào, ngư dân. Vật thể đó nguy hiểm lắm. Nó không phải sinh vật. Ông Tân đang giấu nó. Các anh nên đến kiểm tra.”
Tôi chết lặng.
— Đó… không phải giọng tôi.
Cán bộ nhìn tôi kỹ:
— Chúng tôi cũng nghi rồi. Giọng này già hơn cậu. Có lẽ ai đó muốn che giấu danh tính và dùng tên cậu để gọi báo.
— Nhưng… ai? — tôi hỏi. — Và tại sao?
Anh cán bộ thở dài:
— Cậu biết ông Tân làm gì không? Ông ta chuyên săn các thiết bị như vậy để bán cho tổ chức nước ngoài. Lần này, người của tổ chức đó muốn báo cho cơ quan chức năng để che mắt. Khi một vụ bị lộ, họ sẽ dễ mở đường cho món hàng tiếp theo vào hơn. Gọi là “đánh lạc hướng”.
Tôi chết trân.
— Tức là… vụ nhím biển 300kg… chỉ là một màn diễn?
— Đúng. Họ dùng dân làng, dùng sự hiếu kỳ, rồi dùng cậu như tấm bình phong. Tất cả được sắp đặt để khiến mọi người tin rằng đây là vụ tình cờ. Nhưng thực chất… là giao dịch thất bại nên phía kia muốn thủ tiêu chứng cứ.”
Tôi ngồi xuống, mặt nóng bừng.
Hoá ra 800 triệu không phải ông Tân trả cho sinh vật lạ.
Mà là tiền để thu lại thiết bị bị thất lạc, tránh rơi vào tay lực lượng an ninh.
Một phi vụ ngầm.
Một cuộc chơi mà dân biển như chúng tôi không bao giờ hiểu nổi.
Người gọi đe dọa tôi hôm trước—chắc là một trong bọn họ.
Người báo công an—cũng là một trong bọn họ.
Tất cả đều để che giấu vết tích giao dịch.
Tôi chỉ là một quân cờ.
7. KẾT
Hai tuần sau, biển trở lại yên bình.
Nhưng tôi thì không bao giờ nhìn những thứ trôi nổi trên nước bằng ánh mắt cũ nữa.
Chú Sáu cầm tiền 800 triệu cũng tái mặt khi biết nếu thứ đó là chất nổ, có thể cả ghe chúng tôi đã tan xác.
Còn tôi hiểu một điều:
Biển không chỉ có cá tôm.
Biển cũng có những bí mật mà nếu mò vào, có thể không bao giờ bước ra được.
Nhím biển 300kg?
Không.
Đó chỉ là cái gai nhỏ của một thế giới ngầm khổng lồ bên dưới mặt nước.